Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 977: Bọn Họ Không Ngờ Và Đạo Diễn Cũng Không Ngờ Tới Mình Sẽ Chết Mà

Chương 977: Bọn Họ Không Ngờ Và Đạo Diễn Cũng Không Ngờ Tới Mình Sẽ Chết MàChương 977: Bọn Họ Không Ngờ Và Đạo Diễn Cũng Không Ngờ Tới Mình Sẽ Chết Mà
"Cuộc thi huyền học này của các cô đúng là xui xẻo, đã đến tổng chung kết rồi mà còn xảy ra loại chuyện tiêu cực như vậy nữa, trong lúc nhất thời cũng không tìm ra được hung thủ đi?" Thím An thở dài một tiếng.
"Bọn họ không ngờ và đạo diễn cũng không ngờ tới mình sẽ chết mà."
"Mà điều mỉa mai nhất là có nhiều đại sư huyền học như thế nhưng không có một ai bói ra được đạo diễn sẽ gặp tai ương đổ máu?" Có một vị thực khách không nhịn được mà lớn tiếng chế giễu.
Mọi người nhìn qua đó.
Chú Minh tức giận cãi nhau với anh ta: "Tai ương đổ máu còn chú trọng vào thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ba cái này đều không thể thiếu cái nào cả. Vị đạo diễn kia cũng không lên sân khấu xem bói thì ai mà biết được tướng mặt của ông ta trông ra làm sao?"
Chú An cũng phụ họa theo: "Đúng đó! Nếu ông ta để đại sư bói cho mình một quẻ thì đảm bảo có thể bói ra được."
"Đạo diễn phụ trách quay phim, còn mấy đại sư này lại ở trên sân khấu, tiếp xúc cực kỳ ít với nhau, không bói ra được cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
"Đúng rồi đấy, đạo diễn chương trình phải tị hiềm, lỡ như có người đồn thổi ông ta gian lận thì phải làm sao?”
Thực khách vừa mới mở miệng bị nhiêu người đáp trả như vậy cũng đỏ bừng mặt, anh ta nặn ra một nụ cười rồi ngồi xuống. Đúng lúc này, có người gọi điện tới quán tìm Tô Niệm Tinh.
Chị Vân gọi cô đi qua nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia là người của tổ chương trình, thông báo cho cô biết cuộc thi vẫn sẽ diễn ra như thường.
Tô Niệm Tinh hỏi đối phương: "Tin mà báo chí đăng tải là thật sao? Đạo diễn thật sự đã xảy ra chuyện?”
"Đúng, nhưng tổ chương trình đã tìm được đạo diễn mới rồi cho nên cô không cần lo đâu."
Nói chuyện vài câu xong thì đối phương cúp máy. Tô Niệm Tinh nhìn bức ảnh của đạo diễn trên tờ báo, từ tướng mặt cũng không thể nhìn ra được ông ta có tướng đoản mệnh, chẳng trách mà trước đấy cô lại không nhìn ra được.
Cả một buổi sáng gần như tất cả thực khách đều đang nói vê vụ án đạo diễn bị giết, về phần hung thủ thì mọi người đều có quan điểm riêng.
Có người nói là tuyển thủ tham gia thi đã đút lót đạo diễn nhưng lại bị đối phương từ chối, sau đó thẹn quá hóa giận mà giết người.
Có người nói đạo diễn chơi gái nhưng cô gái không đồng ý, bên nữ phản kháng kịch liệt rồi lỡ tay giết người.
Có người lại nói, đạo diễn gặp phải tội phạm đột nhập vào nhà cướp của, đối phương trộm đồ, ông ta lên tiếng ngăn cản rồi bị đối phương giết chết.
Tô Niệm Tinh nghe các thực khách suy đoán đủ kiểu và tự nói ra đáp án mà bản thân còn không xác định được, cô cảm thấy chúng thú vị như đang nghe kể chuyện ấy.
Đến hơn mười giờ thì các thực khách cũng dần dân ra về, quán ăn lại chào đón một vị khách vừa quen lại vừa lạ. "Lý Thiêu Quang? Sao ông lại tới đây?" Tô Niệm Tinh nhìn đối phương với vẻ hơi ngạc nhiên, hai con mắt ông ta hoàn toàn đờ đẫn, gần như không mở ra nổi.
Sắc mặt của ông ta thật sự rất đáng sợ, vừa mới bước vào quán đã lảo đảo ngã vào bàn. Gương mặt màu lúa mạch bởi vì quanh năm phải bôn ba ở bên ngoài đã mất đi sức sống và sự hăng hái, chỉ còn lại mỗi một cái vỏ vô lực.
"Ông làm sao thế?"
CÁC hàng xóm không biết đã dừng cuộc thảo luận lại từ khi nào mà tò mò nhìn về bên này.
Chú Minh cũng nhận ra Lý Thiêu Quang và còn từng mua phiếu của ông ta, trông thấy ông ta như vậy, chú Minh không nhịn được mà lo lắng hỏi: "Bị bệnh rồi sao? Sắc mặt ông thật sự rất dọa người đấy."
Những người khác cũng nhìn ông ta với vẻ chờ mong.
Không phải là đáng sợ bình thường thôi đâu mà trông cứ như linh hồn bị rút đi mất ấy.
Lý Thiều Quang một tay ôm bụng, một tay vẫy về phía Tô Niệm Tinh: "Cô có thể xem một quẻ giúp tôi được không? Tôi thật sự thấy khó chịu lắm rồi, nhưng đến bệnh viện kiểm tra thì họ lại nói tôi không bị sao cả, nhưng cả người tôi đều rất vô lực."
Tô Niệm Tinh còn chưa kịp mở miệng thì chú An đã giành trước một bước trả lời: 'Làm thế sao mà được? Không phải giới huyền học các ông có một quy tắc là không bói cho người trong nghề hay sao? Ông cũng là người trong nghề còn gì?"
"Đúng rồi đó." Chú Minh phụ họa: "Ông kêu cô ấy bói toán cho ông rồi ai gánh nhân quả này?" "¬
Bạn cần đăng nhập để bình luận