Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 132: Gặp Phải Biến Thái

Chương 132: Gặp Phải Biến TháiChương 132: Gặp Phải Biến Thái
Tô Niệm Tỉnh cười khanh khách, đáp lời: "Tôi có thể xem miễn phí giúp anh một lần, mọi người đều là bạn bè cả mà, gặp nhau chính là duyên phận."
Đương nhiên không phải miễn phí gì rồi, chị Trần đã trả tiền từ trước, nhưng nhìn bộ dáng chiếm lời vẫn chưa đủ này của đối phương, nếu như cô nói thu phí chắc chắn anh ta sẽ không bằng lòng móc tiền ra đâu.
Trương Hồng Thắng lập tức vui như mở cửa giống trong tưởng tượng: "Được được được, cô xem giúp tôi với.'
Tiểu Nhân lại không hào hứng như anh bạn trai của cô ta mà quan sát Tô Niệm Tinh với ánh mắt nghi ngờ: "Cô giúp ông chủ của các cô còn thu phí vậy tại sao lại miễn phí xem cho chúng tôi?"
Tô Niệm Tinh sững sờ, Tiểu Nhân này còn có chút lòng cảnh giác cơ đấy, nhanh như vậy đã phát hiện ra dị thường rồi, nhưng sao lúc yêu đương vào rồi trí thông minh lại hoàn toàn mất sạch vậy chứ?
Trong lòng cô thở dài, ngoài mặt vẫn giải thích: "Không phải miễn phí với cả hai người các cô mà chỉ miễn phí với mình anh ta thôi. Nếu tôi xem bói linh nghiệm thì cô mới có thể tin tôi, đến khi ấy tôi mới có thể kiếm được một phần tiên xem bói. Tôi xem bói cũng không rẻ đâu, một lần phải thu năm trăm đồng."
Cô nói bản thân mình thành một kẻ đầu cơ khiến Tiểu Nhân nghe xong mà bĩu môi, cô ta sẽ chẳng ngu đến mức chủ động đưa tiền cho một tay thầy bói rởm đời đâu.
Nhưng cô ta cũng không còn nghi ngờ động cơ của Tô Niệm Tinh nữa mà ngầm cho phép cô xem bói cho bạn trai mình. Tô Niệm Tinh kêu Trương Hồng Thắng viết một chữ, sau đó lại yêu cầu đối phương giơ tay ra: "Tôi am hiểu xem chỉ tay nhất, gỡ chữ và giải nghĩa chỉ có thể tính là bình thường."
Lúc này không có giấy bút nhưng đây là nhà hàng cao cấp, hiển nhiên không có khả năng thiếu mấy thứ này được rồi, rất nhanh, nhân viên phục vụ đã mang giấy bút tới, người đàn ông nhanh chóng viết một chữ.
Ngược lại, chữ của anh ta viết rất nắn nót, Tiểu Nhân có hơi đắc ý.
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn chữ của anh ta, không giải nghĩa ngay tại trận mà tiếp tục xem chỉ tay cho anh ta.
Hình ảnh lần này rất mơ hồ, nương theo đôi mắt vừa hiểu chuyện vừa tò mò của đứa trẻ, Tô Niệm Tinh nhíu chặt mày lại, lẽ nào bé gái này chính là con gái của Trương Hồng Thắng.
Thế này cũng quá lớn rồi thì phải, mười hai hay là mười ba?
Năm nay Trương Hồng Thắng ba mươi lăm tuổi, nói cách khác, có khả năng anh ta đã kết hôn từ năm hai mươi ba tuổi rồi?
Lại là một thằng đàn ông tỉ tiện khác nữal
Tô Niệm Tinh mím chặt môi, tiếp tục xem tiếp.
Hình ảnh tiếp theo đó lại càng khiến cô kinh ngạc hơn.
"Thầy Trương, tại sao lại cởi quân áo của em ạ?"
"Thầy Trương đã mua một bộ váy mới cho em để biểu dương em, em không vui sao?"
"Thây Trương, em không thích cái váy này."
"Ngoan, cái váy này là thây Trương mua cho em, còn nhớ cha mẹ đã dặn dò em thế nào không? Ở trường học phải nghe lời giáo viên." Bé gái im lặng rất lâu, nhìn cái váy hở hang trước mặt rồi lặng lẽ nhận lấy, muốn vào phòng thay đồ lại bị đối phương cản lại: "Cứ thay luôn ở đây đi, nếu không vừa thì thây còn đổi cho em nữa chứ."
Bé gái ngẩng đầu lên nhìn anh ta với vẻ sợ hãi, có hơi hoảng hốt: "Nhưng mẹ em nói...
"Mẹ em chỉ là một bà thím còn chưa tốt nghiệp tiểu học, chỉ biết bán rau ở chợ, vừa thô tục vừa không có giáo dục, cô ta hiểu em sao? Cô ta đã từng tôn trọng em chưa? Sao có thể nghe lời cô ta nói được chứ?"
Bé gái cắn môi, trong mắt thoáng hiện vẻ đau lòng, cuối cùng vẫn cởi váy xuống ngay trước mặt anh ta.
Lúc này, cô bé cúi đầu, không hề chú ý đến ánh mắt của người thây giáo xưa nay vẫn luôn lịch sự và lễ độ này lóe lên một loại khoái cảm gần như biến thái...
Lông ngực Tô Niệm Tinh phập phồng dễ dữ dội, chỉ hận không thể đánh tên này một trận ngay tại đây.
Cô tiếp tục nhìn tiếp với vẻ mặt nặng nề.
Đợi khi cô xem xong video đã thấy ghê tởm đến mức buồn nôn.
Chị Trân giật nảy mình, võ lên lưng cô: "Cô sao vậy? Có phải thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Tô Niệm Tinh ho rất lâu, uống một cốc nước lạnh mới kiêm chế lại được: “Tôi không sao."
Cô nâng mắt lên liếc mắt nhìn qua ba người trước mặt một vòng rồi không còn nhìn mặt Trương Hồng Thắng nữa, tâm nhìn lại rơi lên mặt Tiểu Nhân.
Lúc này, đôi mắt sáng trong đó của đối phương đang lóe lên ánh sáng tò mò, cô chậm rãi nói: "Bạn trai cô là một giáo viên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận