Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1169: Sau Này Kim Bảo Nhà Tôi Chắc Chắn Rất Có Triển Vọng

Chương 1169: Sau Này Kim Bảo Nhà Tôi Chắc Chắn Rất Có Triển VọngChương 1169: Sau Này Kim Bảo Nhà Tôi Chắc Chắn Rất Có Triển Vọng
Thi thoảng tâm nhìn của cậu bé lại ngước về phía mấy người lớn kia và mong chờ một người lớn có cái nhìn sáng suốt, thông qua ánh mắt khao khát của cậu bé để phát hiện ra cậu bé rất bất đắc dĩ rồi từ đó cứu người ra.
Đột nhiên, trước mặt cậu bé bị một bóng người thu hút, dáng người cao lớn đó trông quen thuộc đến vậy, cậu bé đã từng ngồi trên đó vô số lần rồi. Người đó luôn luôn vừa cười vừa tự hào khoe khoang với hàng xóm rằng: "Sau này Kim Bảo nhà tôi chắc chắn rất có triển vọng!"
Đó chính là cha của cậu bé!
Bé trai vừa định há miệng nhưng lại chợt nhớ ra trước đây miệng mình đã bị "độc thành câm' rồi, hoàn toàn không thể phát ra tiếng. Hai mắt cậu bé nhìn chằm chằm về phía cha và mong đợi anh ta có thể quay đầu lại nhìn mình, có lẽ vì ánh mắt của cậu bé quá mức nhiệt liệt cho nên cuối cùng thì cha cũng quay đầu lại, va chạm tâm nhìn với cậu bé. ...
Bé trai kích động đến mức cả người run lên, cha của cậu bé đã nhìn thấy cậu bé rồi. Người cha cao lớn uy mãnh sẽ từ trời giáng xuống giải cứu cậu bé như một vị anh hùng và dẫn cậu bé về nhà, làm ngựa cho cậu bé cưỡi, và cậu bé lại có thể trở vê căn nhà thuộc về mình.
Nhưng cảnh tượng mà đứa trẻ mong chờ lại không hề xuất hiện, khi cậu bé khua tay múa chân vẫy tay với cha, ú a ú ơ cầu cứu thì đột nhiên người cha lại dời tâm nhìn đi.
Cậu bé cho rằng cha không nhận ra mình nên vội dùng tay áo lau bụi bẩn trên mặt rồi lại nhìn về phía mẹ. Cô ta vẫn trẻ trung như thế, lúc này cô ta cũng đã phát hiện ra cậu bé, đang định chạy về phía đó nhưng mới đi được vài bước, đột nhiên cô ta lại dừng chân.
Người cha nắm lấy cổ tay của cô ta và nói vài câu gì đó, sau đó anh ta kéo người mẹ quay đầu bỏ đi.
Bé trai ngẩn người nhìn bọn họ, thẳng cho đến khi nước mắt làm nhòe đi đôi mắt cậu bé và bóng dáng của hai con người đó cũng dần dần biến mất mà cậu bé vẫn không chớp mắt lấy một lần.
Trong đáy lòng cậu bé chợt vang lên tiếng cười chế giễu: "Kim Bảo, mày nhìn đi, lúc mày là thằng què, thằng câm, đến ngay cả cha mẹ mày cũng ghét bỏ mày!"
Câu nói này giống như một lời nguyền khiến cho một đứa trẻ vốn đang mong ngóng cha mẹ có thể cứu mình về và khao khát được trở về nhà đột nhiên hiểu ra mình sẽ không bao giờ về được đó nữa.
Cha mẹ của cậu bé đã không cần cậu bé nữa, bọn họ chê cậu bé là kẻ câm, chê cậu bé bị què, bọn họ sẽ không còn yêu cậu bé nữa.
Tô Niệm Tinh rút tay về, trong lúc nhất thời cô không biết phải nói sau, cô nên nói với dân cảnh rằng cha mẹ của đứa trẻ là người ở đâu sao?
Nhưng bọn họ hoàn toàn không muốn đón Kim Bảo về, cho dù Kim Bảo có được dẫn về thì liệu bọn họ có đối xử với cậu bé tử tế không?
"A Tinh? Sao thế? Không bói ra được sao?" Giám sát Lương thấy cô buông tay ra rồi mà cứ nhìn đứa trẻ đến ngây người mới không nhịn được mà hơi tò mò.
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn đứa trẻ hồn nhiên và thơ dại kia rồi ra hiệu cho giám sát Lương theo mình đi ra ngoài.
Hai người đi đến chiếu nghỉ của cầu thang, Tô Niệm Tinh nói lại nguyên văn nội dung quẻ tượng của mình lại một lần.
Giám sát Lương quả thật cũng rất kinh hãi: "Đến con đẻ của mình mà cũng không nhận sao? Đây còn là con người nữa sao? Bọn họ coi tụi nhỏ thành cái gì vậy?"
Khóe miệng Tô Niệm Tinh lộ ra vẻ chế giễu: "Trên đời này có một loại cha mẹ coi con cái mình thành heo để nuôi đấy, chỉ mong sau này tụi nhỏ lớn lên rồi là có thể báo đáp lại mình.
Kim Bảo vừa què vừa câm sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho gia đình mà không có tương lai! Sau khi cậu bé trưởng thành hoàn toàn không thể báo đáp được bọn họ, cho nên khi bọn họ nhìn thấy con mình mới không chịu nhận, chỉ coi như cậu bé không tồn tại trên đời."
Đây vẫn là lần đầu tiên giám sát Lương gặp phải một trường hợp như vậy đấy: "Viện phúc lợi ở bên này thế nào?”
Tô Niệm Tinh đã từng thấy viện phúc lợi vào ba mươi năm sau rồi, nói thật thì đãi ngộ của rất nhiều đứa trẻ cũng rất không tệ, nhưng ở thời đại này thì lại chưa chắc, kinh tế khốn khó, rất nhiều công nhân đều mất đi công việc, quốc gia cũng rất túng quẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận