Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 486: Tôi Phải Đi Cứu Cô Ấy

Chương 486: Tôi Phải Đi Cứu Cô ẤyChương 486: Tôi Phải Đi Cứu Cô Ấy
Tamsen sững sờ, anh ta hồi tưởng lại cảnh tượng ngày ấy. Khi ấy, anh ta gặp được đối phương ở bờ biển và bị khí chất của cô ta làm cho kinh ngạc, sau đó mới đi theo cô ta một đoạn đường, tiếp đó bên bờ biển có một nhóm du lịch nội địa hơn trăm người đang nghịch nước ở ven bờ. Cô ta chạy qua đó chơi chung với mọi người, sau đó lại hoảng loạn chạy ra ngoài và đâm vào lòng Tamsen.
Tamsen tỏ tình với cô ta, cô ta gần như không hề suy nghĩ mà đồng ý hẹn hò với anh ta, còn đề nghị được đến trung tâm thương mại mua quần áo, Tamsen cũng đã đồng ý.
"Khi anh gặp được cô ta có phát hiện ra bên cạnh cô ta có vệ sĩ không? Hoặc là có người đang giám sát cô ta?”
Tamsen được cô nhắc nhở cũng chợt nhớ ra: "Có! Khi đó cô ấy lao vào trong nhóm du lịch thì có hai người chạy vào đó tìm, chắc là tìm cô ấy đấy, lúc đấy, cô ấy bổ nhào vào lòng tôi cũng là để trốn bọn họ."
Tuy rằng anh ta rất gây nhưng hôm ấy anh ta mặc cái áo khoác rộng thùng thình có thể che chắn được dáng người của cô ta.
Tamsen càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình là đúng: "Cô ấy nhất định đang bị người canh chừng rồi, tôi phải đi cứu cô ấy."
Tô Niệm Tinh không ngờ anh ta lại kích động như vậy, cô vội bảo: "Ngay cả người của cô ta mà anh còn không nhìn thấy vậy cứu cái gì mà cứu? Cứ chăm sóc tốt cho bản thân mình trước đi, bây giờ sức khỏe của anh đang rất yếu đấy!"
Tamsen bị đạo diễn Trương ấn về giường bệnh. Đạo diễn Trương nói với Tô Niệm Tinh một câu rồi cúp máy.
Tô Niệm Tinh nói với giám sát Lương: "Trước đó là Trương Nhã Lệ cắt đuôi vệ sĩ."
Vẻ mặt của giám sát Lương nặng nê.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Tô Niệm Tinh đã thức dậy để cẩn thận trang điểm cho mình.
Lúc xuống lầu và đi ngang qua bà chủ nhà trọ, cô chào hỏi đối phương một tiếng rồi nhanh chóng chạy ra khỏi tòa nhà.
Đối phương sững sờ, nhìn về phía bác Trân: "Đó là ai thế?"
Bác Trần lắc đầu: "Không quen."
Cô đứng ở cửa đợi rất lâu mà giám sát Lương vẫn không tới, nhìn đồng hồ đeo tay thì thấy đã chín giờ rồi.
Thời gian không sai mà nhỉ, vậy mà giám sát Lương lại đến muộn?
Cô hít một hơi thật sâu, đang dự định tìm người mượn điện thoại gọi cho anh nhưng ai ngờ trong lúc vô tình liếc mắt nhìn qua bãi đỗ xe lại phát hiện ra chiếc xe .Jeep đang đỗ ở bên đấy, trông rất giống xe của giám sát Lương.
Cô cầm túi xách đi qua bên đó nhìn thử, đúng là anh thật rồi!
Giám sát Lương cũng đợi rất lâu mà không thấy người đâu, còn tưởng là cô ngủ quên nên đang định xuống xe tới nhà gõ cửa, ai ngờ đúng lúc này lại có một cô gái sáp qua đây, mới đầu còn tưởng cô đang dùng cửa kính xe để soi gương, nhưng sau đó mới phát hiện ra cô hoàn toàn muốn nhìn xem bên trong xe có người hay không.
Vì thế anh kéo cửa xe xuống, hai người đối diện tâm mắt với nhau.
Thẳng cho đến khi cô mở miệng nói chuyện: "Hóa ra anh đã tới từ lâu rồi à, vừa rồi tôi đi từ bên trong ra đây, sao anh không gọi một tiếng chứ?”
Giám sát Lương nhìn thấy cô vòng qua đầu xe để đi đến vị trí ghế phụ lái, nếu không phải nhận ra giọng của cô thì anh thật sự không ngờ đó là Tô Niệm Tinh.
Tô Niệm Tinh thắt dây an toàn xong mới để ý thấy anh vẫn nhìn mình chằm chằm, cô sờ mặt: 'Sao thế?"
Giám sát Lương thu lại tâm nhìn: "Trang điểm đúng là thân kỳ thật đấy, có thể biến quốc sắc thiên hương thành một người vô cùng bình thường."
Đúng là rất bình thường, gân như không nhìn ra được độ tuổi của cô, nói là ba mươi tuổi cũng có người tin, còn có tàn nhang trên gương mặt và đôi mắt đã nhỏ đi vài vòng nữa, quan trọng nhất là không phải cô cố tình không mở mắt ra mà thật sự chỉ to có nhiêu đó mà thôi.
Tô Niệm Tinh cười đầy đắc ý: "Có phải tôi hóa trang lợi hại lắm không hả?”
Giám sát Lương gật đầu: "Đúng là rất lợi hại! Thục Huệ cũng là con gái mà sao cô ấy không biết trang điểm?"
Tô Niệm Tinh bật cười ha ha: "Không phải tất cả nữ giới đều biết trang điểm đâu, nữ giới yêu cái đẹp mới thích nghiên cứu bộ môn này thôi."
Giám sát Lương gật đầu tán đồng.
Bọn họ một đường đi thẳng đến Vịnh Thanh Thủy.
Lúc xuống xe, giám sát Lương còn cầm cả giấy bút trong tay.
Anh ấn chuông cửa, vệ sĩ đi qua mở cửa.
Giám sát Lương trình thẻ ngành của mình ra trước sau đó vung tập văn kiện trong tay: "Chúng tôi tới để chứng thực án bà Trương Nhã Lệ đã báo cảnh sát mình bị người khác giam cầm sự tự do vào ngày mùng 5 tháng 10 năm 1989. dựa theo quy tắc bình thường tiến hành thăm hỏi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận