Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 824: Hóa Ra Là Cô À, Đại Sư

Chương 824: Hóa Ra Là Cô À, Đại SưChương 824: Hóa Ra Là Cô À, Đại Sư
Trong lúc nói chuyện thì cô gái cũng đẩy xe lăn đến trước mặt và nói với người phụ nữ bên cạnh: "A Hân, chúng ta mua chè ăn đi, lâu lắm rồi chị chưa ăn chè."
Cô gái tên A Hân kia thoạt nhìn rất dịu dàng, trông giống một cô em tỉnh nghịch: "Được, chị mua một suất đi."
Cô ta xoa cái bụng nhỏ hơi nhô lên của mình: "Tiếc là bây giờ em không thể ăn, bác sĩ nói em phải giảm lượng đường trong máu."
Ba suất chè đã được gói xong, chủ quán đưa cho Tô Niệm Tinh.
Cô gái đẩy xe lăn vô tình liếc mắt nhìn qua đã nhận ra ngay Tô Niệm Tinh, cô ta lập tức mừng rỡ: "Hóa ra là cô à, đại sư.'
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra, hóa ra đây là khách hàng của mình, mỗi ngày cô phải tiếp đón nhiều khách hàng như thế nên thật sự không thể nhớ hết được đối phương, chỉ đành lễ phép gật đầu với người ta một cái.
Cô gái thấy Tô Niệm Tinh không nhận ra mình bèn ngồi xổm xuống ngang tầm với người đàn ông: "Trước đây chúng tôi từng tới sạp hàng xem bói của cô này, cô còn nói anh ấy sẽ gặp chuyện bất trắc. Cô không bói sai đâu, anh ấy có gặp xui xẻo thật. Cô xem, bây giờ miệng anh ấy méo xệch, ngay cả nói chuyện cũng không nói được.
Gần đây quẻ tượng gặp phải tình huống bất trắc mà Tô Niệm Tỉnh bói ra được cũng chỉ có vài quẻ, đột nhiên cô mới phản ứng lại được người này là al.
Cô nhíu mày quan sát người đàn ông, đúng là miệng đối phương méo xệch, ánh mắt nôn nóng như đang muốn nói gì đó nhưng miệng lại không thể thốt ra thành câu, chỉ có thể dùng tay bấu chặt vào quần của cô.
Đừng thấy anh ta không thể nói chuyện nhưng sức lại không nhỏ gì đâu, suýt chút nữa đã kéo tụt quần cô rồi.
Đại Đao sợ hết hồn, lập tức bước tới ngăn cản: "Buông tay!"
Đáng tiếc, người đàn ông lại bấu rất chặt mà không chịu buông tay.
Đại Đao đang định gỡ tay anh ta ra thì cô gái đa xnhanh hơn anh ta một bước, vung tay tát bốp bốp hai phát liền, người đàn ông đau đến mức gào khóc hu hu, cuối cùng vẫn đành buông tay ra.
Cô gái nói lời xin lỗi Tô Niệm Tinh: "Xin lỗi cô, tôi không quản giáo tốt, đã mang tới rắc rối cho cô rồi, quần của cô không bị sao chứ?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Tôi không sao."
Cô không tiện so đo với một người bệnh mà chỉ có thể xách chè đi về phía xe buýt.
Lên xe buýt rồi, Đại Đao mới hỏi Tô Niệm Tinh: "Hay người kia là ai vậy? Sao tôi lại không có một chút ấn tượng nào vậy nhỉ?"
Tô Niệm Tinh nhắc nhở anh ta: "Chính là cặp tinh nhân trước đấy tới tìm tôi xem bói, muốn tôi xem ngày lành tháng tốt cho anh ta với cô bồ nhí đấy."
Cuối cùng thì Đại Đao cũng phản ứng lại được: "Là anh ta à? Sao anh ta lại thành ra như thế?"
Tô Niệm Tinh cũng cảm thấy hơi kỳ lạ: "Vừa rồi hình như anh ta có lời muốn nói với tôi thì phải."
Đại Đao cũng cảm thấy giống: "Có khả năng là anh ta muốn cô cứu anh ta chăng? Dù sao thì trước đó cô cũng bói ra chuẩn như vậy mà. Đáng tiếc, chắc là anh ta không ngờ lời cô mà vẫn dây dưa với bà hai kia. Vừa rồi, thái độ của bà hai kia đối với anh ta thật sự rất tệ."
Trực tiếp vả thẳng vào mặt hai phát ngay trước mặt đông người như vậy cơ mà.
Tô Niệm Tinh cũng để tâm đến chuyện này.
Chớp mắt cái, cô lại đến đường Temple bày sạp và lại gặp được bà hai kia, cô ta vẫn đi dạo phố cùng A Hân như cũ, trông giống hai chị em ruột, nói chuyện vô cùng ăn rơ, còn chia sẻ đồ ăn ngon cho nhau nữa.
"Đại sư, cô có thể bói một quẻ giúp A Hân, xem đứa bé có thể khỏe mạnh ra đời được không?”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Các cô muốn bói quẻ nhanh hay quả chậm?”
Sau khi biết được giá cả chênh lệch quá nhiều, A Hân tiếc tiền nên bảo: "Quẻ chậm đi."
Bà hai thì lại nói chắc như đinh đóng cột: 'Quẻ nhanh."
Thấy A hân dường như có lời muốn nói, cô ta bèn vỗ lên mu bàn tay của đối phương: "Bây giờ không có gì quan trọng hơn đứa trẻ trong bụng em đâu."
Trong mắt A Hân hiện lên vẻ dao động, cô ta gật nhẹ đầu một cái.
Tô Niệm Tinh lại có cảm giác kỳ quái đó nữa rồi.
Cô nắm lấy ngón tay của A Hân và nhìn thấy cảnh tượng đối phương đẻ con.
Bà hai đẩy người đàn ông tàn tật đến đứng trước cửa phòng sinh, đợi chờ trong sốt ruột.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng thì cửa phòng sinh cũng được đẩy ra, y tá đẩy một chiếc xe nôi ra bên ngoài. "Chúc mừng anh chị! Sản phụ đã sinh hạ một bé gái nặng ba cân hai lạng."
Bà hai chắp hai tay lại bái xung quanh một vòng, cuối cùng ngồi xổm xuống rồi nói với người đàn ông tàn tật kia: "Có vui không? Con gái anh ra đời rồi kìa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận