Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 758: Có Phải Quán Ăn Của Em Bận Lắm Không?

Chương 758: Có Phải Quán Ăn Của Em Bận Lắm Không?Chương 758: Có Phải Quán Ăn Của Em Bận Lắm Không?
Tô Niệm Tinh hoàn toàn không để ý đến tiền phần trăm ăn từ sách, cái cô viết là sách chuyên ngành chứ không phải tiểu thuyết cho nên lượng độc giả chắc chắn sẽ không nhiều, lượng tiêu thụ khẳng định cũng không khả quan gì cho lắm, không thể kiếm được bao nhiêu tiền cho nên cũng không cần phải kì kèo mặc cả với đối phương làm gì.
Nhưng không ngờ đối phương lại đưa ra thành ý tốt như vậy với cô, cô có hơi được thương mà sợ: "Được! Cảm ơn cô nhiều."
Bàn chuyện hợp tác xong xuôi, tiếp theo đấy, Verna sẽ kêu người viết tới trao đổi nội dung xuất bản với cô. Các câu chuyện sẽ do cô cung cấp, còn người viết sẽ chỉnh lý và làm cho câu văn trở nên mượt mà hơn, nếu như có kiến thức về phương diện chuyên ngành vậy nhất định sẽ phải qua đây hỏi cô.
Tô Niệm Tinh đều đồng ý hết.
Tiên Verna đi rồi, Tô Niệm Tinh vui vẻ cười không khép được mồm, vậy mà cô cũng sắp xuất bản sách rồi kìa, nếu như cha mẹ cô ở kiếp trước biết được chuyện này chắc chắn có thể sợ chết mất.
A Trân đang gảy bàn tính: 'Mười nghìn quyển, mỗi quyển hai mươi đô la Hồng Kông, 8% chính là một vạn sáu, chị chủ, cô sắp phát tài rồi đó."
Tô Niệm Tinh phì cười: "Tôi xem bói một quẻ đã mất hơn mười nghìn đô la Hồng Kông rồi, giờ bán mười nghìn quyển sách mới kiếm được có mười sáu nghìn, làm sao gọi là phát tài được chứ? Tiêu chuẩn phát tài của cô cũng thấp quá rồi đấy cô gái?"
A Trân đỏ bừng mặt, cô ta quen thẳng thắn rồi, lần này nịnh nọt lại thành vụng chèo khéo chống.
Tô Niệm Tinh đi ra sau bếp hỏi xem canh đã nấu xong chưa, đầu bếp Trương liếc mắt nhìn nồi rồi bảo: "Xong rồi đó."
Tô Niệm Tinh múc canh gà đen hầm táo đỏ và đăng sâm đã nấu xong ra hộp, đang định mang đến bệnh viện thì điện thoại vang lên, A Trân chạy qua đó nhận máy, người gọi tới lại là giám sát Lương.
Tô Niệm Tinh đi qua đó nghe điện thoại.
Giọng nói của giám sát Lương nghe quá có hơi mất mát: "Có phải quán ăn của em bận lắm không?"
"Vẫn ổn, bây giờ không phải giờ cơm nên không có khách."
Giám sát Lương lại hỏi: "Em có khách tới xem bói không?"
"Không có." Tô Niệm Tinh nhịn cười, nghe anh hỏi này hỏi kia mà mãi không chịu vào chủ đề chính, thật sự cũng rất thú vị đấy chứ.
"Mấy người Đại Lâm vừa mới qua đây thăm anh và nói với anh về tiến triển vụ án, em có muốn nghe không?”
"Có chứ, anh nói luôn qua điện thoại đi?" Tô Niệm Tinh không mắc bẫy đâu nhé.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới một khoảng yên lặng, rất lâu sau anh mới lên tiếng: "Anh đổi phòng bệnh rồi, em có muốn qua đây xem phòng bệnh mới của anh không?”
Đầu bên kia điện thoại truyên tới một giọng nói hơi già dặn, ý là "ngốc quá.'
Hình như anh có hơi quân bách, vẫn luôn kêu người đó nhỏ tiếng lại!
Tô Niệm Tinh không cười cũng không trêu anh nữa, phải giữ lại thể diện cho anh ở trước mặt người ngoài chứ: "Được rồi, giờ em qua đó liền à!"
"Được! Anh đợi eml" Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng nói vui vẻ của giám sát Lương.
Tô Niệm Tinh cúp máy, vừa mới quay người đã đối diện với đôi mắt hóng hớt đó của A Trân như thể đang nói "các cô có biến nhé."
Tô Niệm Tinh ho nhẹ một tiếng, dặn dò cô ta chung sống ôn hòa với Đại Đao rồi xách canh gà đen đi ra khỏi quán ăn.
Cô dựa theo thông tin mà giám sát Lương nói để đến phòng bệnh VỊP trên tầng, đó chính là phòng bệnh ngay trước mà Tô Ngọc Bạch đã nằm.
Căn phòng này lớn hơn, không chỉ có khu tiếp khách mà còn có hoa tươi, hoa quả bày trên bàn trà.
Tô Niệm Tinh đứng ở cửa, còn chưa đi vào đã nghe thấy ông cụ đang dạy dỗ cháu trai mình: "Theo đuổi con gái thì phải hào phóng một chút, lái xe xịn chở người ta đi hóng gió, ngồi du thuyền ra biển chơi, đến nhà hàng năm sao dùng bữa tối, rồi lại mua quần áo hàng hiệu cho cô ấy, trong vòng ba ngày, ông đảm bảo cháu có thể bắt được cô ấy."
Giám sát Lương có hơi dở khóc dở cười: "Ông ngoại, ông nói toàn là chiêu thức theo đuổi nữ minh tỉnh của A Cảnh, anh ta muốn chơi bời nên chỉ để ý đến cơ thể của mấy cô gái đó. Còn cháu rất nghiêm túc với A Tinh, lấy mấy thứ này ra dụ dỗ cô ấy rồi cuối cùng thứ mà cô ấy thích là đồ vật chứ không phải con người cháu."
Tô Ngọc Bạch cảm thấy đứa cháu này ngốc chết đi được: 'Không có gì khác biệt ở đây cả, đều là con gái cả thôi, không có một cô gái nào không thích vàng bạc châu báu, quần áo hàng hiệu, xe sang du thuyền cả. Thích mấy thứ này rồi đương nhiên cũng sẽ thuận tiện thích cả con người cháu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận