Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 246: Chúng Tôi Nhất Định Sẽ Ủng Hộ

Chương 246: Chúng Tôi Nhất Định Sẽ Ủng HộChương 246: Chúng Tôi Nhất Định Sẽ Ủng Hộ
Vốn quán ăn có sáu người là vừa vặn đủ.
A HỈ phụ trách lau bàn, cô và A Trân một người phụ trách thu tiền, một người phụ trách pha trà sữa. Bà A Hương phụ trách múc cháo, hai vị đầu bếp phụ trách hấp tiểu long bao.
Nhưng bây giờ thì hay lắm, A Trân không tới khiến mọi người có hơi luống cuống tay chân.
A Hỉ cũng có hơi lo lắng, thời gian vào làm của bọn họ là tám giờ sáng, đã muộn hai tiếng rồi, quá một tiếng sẽ bị tính là nghỉ làm mà, A Trân đang làm trò gì thế không biết?
Trong lúc cô ta còn đang oán thầm thì đột nhiên các hàng xóm ở bên ngoài hô lên, A Hỉ còn tưởng là A Trân tới nhưng ai ngờ bọn họ lại đi ra ngoài xem náo nhiệt.
Tiệm của Giảo Bà Trân đã được sang nhượng cho DSE, để tạo dựng danh tiếng, trụ sở chính đặc biệt phái chị Connie "thiên hậu dạy bổ túc" đến đây.
Các hàng xóm ồ lên như chợ vỡ, tất cả bao vây lại gân hỏi han khi nào mới bắt đầu kinh doanh?
Chị Connie lớn lên rất xinh đẹp, dịu dàng phú quý, duyên dáng uyển chuyển. Cô ta thoạt nhìn rất hiền dịu nhưng nói chuyện lại rất có tiết tấu, suốt toàn bộ quá trình đều khống chế tốt cảm xúc của mọi người mà không hề thất lễ.
"Một tháng nữa sẽ chính thức khai trương, bây giờ cần phải sửa sang lại cửa tiệm một chút. Trước đây chỗ này chính là một quán ăn, chúng tôi lại làm ngành giáo dục phụ đạo cho nên cần phải chỉnh đốn và thay đổi lại. Mong mọi người hãy kiên nhẫn đợi, sau khi khai trương, chúng tôi sẽ phát voucher cho mọi người, mong được mọi người ủng hộ nhiều hơn!"
Các hàng xóm lập tức hưởng ứng: "Được! Chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ."
Chị Connie nói chuyện với các hàng xóm xong lại dẫn công nhân lắp đặt vào trong tiệm và nói với bọn họ nên chỉnh sửa thế nào.
Các thực khách lần lượt ngồi về cửa hàng: "Một tháng, thời gian trôi qua cũng nhanh lắm."
Hàng xóm có con cái đều thích đến mức cười tươi như hoa nở, cứ như vừa trúng thưởng lớn vậy: "Có chị Connie giúp phụ đạo dạy học vậy thành tích của con nhà tôi chắc chắn có thể cao lên mấy chục điểm."
Các hàng xóm vui vẻ như đón năm mới, A Hỉ vừa lau bàn lại vừa nhìn ra bên ngoài, thẳng cho đến khi bóng dáng của A Trân xuất hiện ở cửa, anh ta mới thở ra một thật dài, đi tới đón người, lại đè thấp giọng hỏi: "Sao giờ này cô mới tới?"
A Trân cũng không để ý đến cô ta mà lập tức chạy đến trước quầy thu ngân giúp Tô Niệm Tinh pha chế đồ uống: "Chị chủ, tôi tới muộn."
Tô Niệm Tỉnh liếc mắt nhìn lọn tóc dựng thẳng trên đầu cô ta, ngay cả tóc còn chưa kịp chải, là tối qua chơi điện tử cả đêm hay sao?
Cô có hơi bực tức: "Cô làm ăn kiểu gì vậy? Mỗi tháng trả thêm cho cô mấy trăm đồng chính là để cô giúp bà A Hương xách thức ăn, nhưng cô thì hay lắm, trực tiếp ném một mình bà A Hương lại.
Cô có biết sáng nay bà cụ mua thịt vê kiểu gì không hả?
Một mình bà ấy xách về hết, người đã gần bảy mươi rồi mà xách mười mấy cân thịt về, cánh tay cũng suýt thì gãy luôn!" Tuy rằng có Lâm Lâm mang rau xanh tới đây nhưng tiệm Tô Thần Toán vẫn còn không ít thứ cần phải đi chợ mua, ví dụ như hành, gừng, tỏi, thịt...
Đặc biệt là thịt cần phải đến lò mổ để lấy, ngồi xe mất hơn một tiếng lận, trong đó còn có một đoạn đường cần phải đi bộ.
Thường thì đều là A Trân đi cùng với bà A Hương, nhưng hôm nay chậm trễ mãi mà chẳng thấy người đâu nên bà A Hương đành đi một mình, lại còn đến một nơi hẻo lánh như vậy, ngay cả tìm người giúp cũng không tìm được."
"Tôi cũng không phải người không thấu tình đạt lý, nếu như cô thật sự có chuyện vậy cũng nên tìm người tới làm thay ca cô chứ? Nhưng đến một cuộc điện thoại mà cô cũng không có luôn là sao?"
A Trân có hơi áy náy: "Xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi bị cảnh sát gọi đi lấy ghi chép.
Tô Niệm Tinh hơi sững sờ.
A Hỉ bưng bát đĩa đi lại gần, kinh ngạc hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
A Trân nhìn vê phía các hàng xóm rồi tiến lại gần trước mặt Tô Niệm Tinh với vẻ vô cùng thân bí: "Đã xảy ra một chuyện lớn."
Tô Niệm Tinh giao lại quây cho A Trân còn mình thì lại giúp bà A Hương múc cháo, có lẽ buổi sáng cánh tay phải xách quá nhiều thịt cho nên tay của bà A Hương vẫn còn đang run, một bát cháo mà phải múc đến bốn, năm lần khiến thực khách đợi đến sốt ruột.
Cô đưa hai bát cháo đến trước mặt thực khách rồi mới vòng về, tò mò hỏi: "Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận