Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 66: Bệnh Nhân Kia Không Thể Được Cấp Cứu Kịp Thời Liệu Có Chết Không

Chương 66: Bệnh Nhân Kia Không Thể Được Cấp Cứu Kịp Thời Liệu Có Chết KhôngChương 66: Bệnh Nhân Kia Không Thể Được Cấp Cứu Kịp Thời Liệu Có Chết Không
Lương Nhã Tĩnh vừa định hỏi phải cứu vãn thế nào thì bạn thân của cô ta đã nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ cảnh giác, sau đó ghét sát bên tai Lương Nhã Tĩnh thì thâm vài câu.
Lương Nhã Tĩnh nhìn Tô Niệm Tinh với ánh mắt vô cùng phức tạp, cô ta trả tiền xem bói xong rồi cùng bạn thân rời khỏi đó.
Bà A Hương lại gần, tò mò hỏi: "Bệnh nhân kia không thể được cấp cứu kịp thời liệu có chết không?”
Tô Niệm Tinh thật sự không biết, ca phẫu thuật của cô gái đó cũng không thuộc loại tình huống khẩn cấp, đối phương là thấy bác sĩ Lương có lòng tốt cho nên suy tính hại người đã sớm nổi lên và tính toán sẵn ngay từ khi cô ta mới nhập viện rồi. Lần này còn phải xem Lương Nhã Tĩnh lựa chọn thế nào nữa.
Hai người đang nói chuyện thì một chiếc xe bánh mì màu trắng loại dài chạy từ một đầu đường khác qua đây, trông có hơi giống với xe cứu thương ở kiếp sau. Chiếc xe này dừng lại cách quây hàng không xa cho lắm, chặn đứng cả con đường.
Tô Niệm Tinh và bà A Hương tò mò nhìn qua, ngay đúng lúc ấy cửa xe được người mở ra từ bên trong, từ trên xe có vài bác sĩ mặc áo blouse và y tá mặc đồ màu hồng nhạt.
Mấy người này đang làm gì vậy? Tô Niệm Tỉnh vô cùng tò mò.
Bà A Hương võ đùi một phát, đột nhiên nhớ ra: "Mấy hôm trước có nghe nói chỗ này định tổ chức hoạt động chữa bệnh từ thiện cỡ lớn kiểu 'nhân tâm thí diệu thủ, từ thiện mãn châu quang, chắc là bọn họ đấy."
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra.
Sau khi đội y tế từ trên xe xuống đã bắt đầu chuyển hành lý, dựng bàn, chưa đến một lúc, khoảng đất trống ở quảng trường đã chật ních người, sau khi dỡ toàn bộ hành lý xuống, chiếc xe bánh mì cũng lái đi ngay.
Khám bệnh không mất tiền, rất nhiều người treo số ở bệnh viện công lập mà mãi vẫn chưa đến lượt đều muốn qua đây góp vui, rất nhanh, hàng người đã xếp đi rất dài.
Tô Niệm Tinh nhìn mà thèm rỏ dãi, nếu như cô cũng là một bác sĩ hoặc y tá thì tốt rồi, như vậy cũng có thể xác định được ai là khách hàng tiêm ẩn.
Bà A Hương thấy cô nhìn chằm chằm vào mấy người kia lại đưa ra kiến nghị cho cô: "Hay là cháu cầm danh thiếp qua đó chào hàng đi, có lẽ trong số bọn họ sẽ có một, hai người bằng lòng qua đây xem bói đó."
Tô Niệm Tinh quan sát cách ăn mặc của những người đang xếp hàng, đều là người làm thuê cả, muốn kêu bọn họ tới xem bói xác suất vẫn rất thấp, nhưng có thấp đến đâu cũng vẫn tốt hơn là ngồi nhàn rỗi như bây giờ.
Cô đi đến giữa hàng người rồi hỏi một ông anh: "Tôi là người chuyên xem chỉ tay, muốn làm một bản nghiên cứu thị trường, thông qua việc xem chỉ tay giúp anh có thể đoán được họ tên và công việc của anh? Không biết anh có hứng thú không?”
Nghe có vẻ là một cuộc điều tra nghiên cứu thị trường nhưng thực chất lại thuộc dạng trò chơi đoán mò.
Đợi xếp hàng là một chuyện nhàm chán nhất, đặc biệt là bác sĩ đằng trước còn phải khám cho từng người một, cần rất nhiều thời gian mới đến lượt bọn họ, đằng nào cũng nhàn rỗi rồi nên có rất nhiều người có hứng thú với trò chơi này.
Cũng chính vì bây giờ vẫn chưa có điện thoại di động cho nên bọn họ mới dễ dàng đồng ý, nếu đổi lại là năm 2023. phỏng chừng đều sẽ không thèm để ý đến cô.
Tô Niệm Tinh xem chỉ tay cho ông anh này trước, thật ra thì người bình thường cũng không mong đợi quá nhiều vào tương lai sau này, bọn họ cứ sống như bình thường là được, hình ảnh khắc sâu trong ký ức có khả năng là những món ăn ngon mà mình thích khi còn nhỏ, hoặc là những khoảnh khắc đầm ấm bên gia đình. Mấy hình ảnh được khắc vào trong trí nhớ của bọn họ lại không có tác dụng gì đối với cô.
Sau khi xem xong, quả thật đối phương cũng không có chuyện đặc biệt gì cần phải chú ý, lúc này cô mới dựa theo video đã xem được mà đoán họ tên và công việc của đối phương.
Có bàn tay vàng thêm vào nên cô đoán rất chuẩn.
Ông anh mang vẻ mặt ngạc nhiên, những người đằng sau còn chưa đến lượt nghe thấy tiếng hô ngạc nhiên của đằng trước cũng bị khơi gợi lòng tò mò, muốn kêu đối phương qua đây đoán nghề nghiệp của mình.
Một ngày Tô Niệm Tinh chỉ có thể xem được cho ba vị khách nên không có cách nào xem được hết cho tất cả mọi người, cô chỉ có thể phân biệt khách hàng tiêm ẩn của mình từ trong mấy người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận