Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 350: Hóa Ra Là Cô À

Chương 350: Hóa Ra Là Cô ÀChương 350: Hóa Ra Là Cô À
"Hóa ra là cô à! Là cô đã hạ độc bọn họ, có đúng không?”
Đường Mộng Lộ hoảng loạn vội vàng ấn vào tay Tô Niệm Tinh: "Không phải tôi, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì mà."
"Không phải cô, vậy tại sao bọn họ đều trúng độc hết, chỉ có mình cô là không!"
Rõ ràng cô dâu và chú rể đều không tin lời của cô ta.
Tinh thần của Đường Mộng Lộ đang nằm trong giai đoạn cực kỳ mệt mỏi: "Làm sao tôi biết được, các anh nên báo cảnh sát đi chứ? Kêu cảnh sát tới điều tra đi."
Chú rể còn định nói gì đó nhưng bác sĩ đã thông báo cho anh ta đi trả viện phí.
Anh ta cũng mặc kệ Đường Mộng Lộ mà lập tức đi nộp viện phí.
Thẳng cho đến bốn tiếng đồng hồ sau, Tô Niệm Tinh mới dần dần hồi phục thần trí, hai tay cô vừa mỏi vừa đau, lại nhìn mu bàn tay của mình: "Tôi bị làm sao thế này?”
Đường Mộng Lộ đang dựa nghiêng người lên ghế nghỉ ngơi, thất cô tỉnh rồi, cô ta mới thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cô không sao chứ?"
Tô Niệm Tinh quan sát xung quanh, phát hiện ra đây là bệnh viện: "Sao tôi lại ở đây?"
Vừa rồi cô chơi đuổi bắt với người tí hon suốt ba, bốn tiếng nên cánh tay mỏi nhừ, vừa vung tay được vài cái mới nhớ tới cảnh tượng ở khách sạn trước đó: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đường Mộng Lộ kể lại vắn tắt sự việc đã qua cho cô nghe: "Nghe nói là đĩa rau xào nấm hương kia có độc, bên trên bị rắc bột nấm có độc vào, người ăn nhiều sẽ trúng độc, cô chỉ ăn có một ít nên xuất hiện ảo giác."
Cô ta vừa nói vừa chỉ vào viên cảnh sát cách đó không xa đang lấy ghi chép cho mọi người.
Phát hiện ra Tô Niệm Tinh đã tỉnh, Đại Lâm đi qua đó: "Cô không sao chứ? Cô có thể nói sự việc đã diễn ra như thế nào được không?”
Tô Niệm Tinh xoa trán: “Tôi không sao?"
Cô nói lại tiến trình sự việc cho anh ta nghe. Khi ấy lực chú ý của cô đều dồn hết lên người Đường Mộng Lộ cho nên cũng không ăn được gì mấy, đương nhiên, sở dĩ Đường Mộng Lộ không trúng độc là vì khi ấy cô ta chỉ mải nhìn chú rể chứ hoàn toàn không động đũa, hiển nhiên là sẽ không trúng độc rồi.
"Ý của cô là Đường Mộng Lộ không hạ độc?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu một cách chắc nịch: "Không hề, tôi vẫn luôn trông chừng cô ta, cô ta cũng không hề đi tới các bàn khác nên không có cơ hội hạ độc đâu.”
Cô hơi dừng lại rồi bổ sung: "Trước đây cha của chú rể còn kêu nhân viên phục vụ nhìn chằm chằm vào Đường Mộng Lộ nữa mà, nhân viên đó chắc hẳn có thể làm chứng cho cô ta."
Đại Lâm ghi lại thông tin này.
Tô Niệm Tinh hỏi anh ta: "Những sảnh khác ở khách sạn có bị hạ độc không?”
Đại Lâm thở dài một hơi: "Không có." Tô Niệm Tinh nhíu mày, nói cách khác là hung thủ hạ độc có mục tiêu chứ không phải vô tình, vậy Đường Mộng Lộ này quả thật là kẻ khả nghi nhất.
Trước đấy Đường Mộng Lộ cũng đã làm ghi chép rồi, thấy Đại Lâm nhìn về phía mình, cô ta lập tức nói: "Không phải tôi thật mà."
Giám sát Lương từ bên ngoài đi vào trong, vừa rồi anh mới làm ghi chép cho nhân viên khách sạn xong, nhìn thấy Tô Niệm Tinh cũng ở đây, anh hơi sững sờ: "Sao cô lại ở đây vậy?"
Ttn kẻ lại quá trình mình tham gia hôn lễ lại một lần.
Giám sát Lương gật đầu: "Chúng tôi đã làm ghi chép với những đầu bếp và nhân viên phục vụ bàn có thể tiếp xúc với món ăn rồi, có thể sẽ có đáp án rất nhanh, các cô cứ đợi một lúc đã."
Tuy rằng thần trí của Tô Niệm Tinh đã khôi phục nhưng đầu óc vẫn còn choáng váng lắm, bác sĩ nói cô cần phải uống thật nhiều nước để thải độc, nghe được lời anh cô đành gật đầu: "Được.'...
Tô Niệm Tinh giơ tay đỡ trán, bên tai toàn là tiếng ồn ào náo nhiệt của các gia đình, cô mệt mỏi ngáp một cái.
Đúng lúc này, bà A Hương từ bên ngoài lao xông xộc vào bên trong, bà ta đứng ở cửa liếc mắt nhìn một lúc mới tìm được cô ở trong góc, sau đó nhanh chóng chóng chạy, thấy cô không sao mới vỗ ngực bảo: "Làm bà sợ muốn chết, bà còn tưởng cháu đã xảy ra chuyện rồi chứ."
Tô Niệm Tinh đang váng đầu nên không muốn nói chuyện, Đường Mộng Lộ giải thích giúp cô: "Cô ấy trúng độc của nấm, sau khi nôn ra, bây giờ đầu óc vẫn còn hơi choáng."
Bà A Hương lập tức ngồi xuống bên cạnh Tô Niệm Tinh, nhìn cô với vẻ lo lắng: "Đã qua một lúc lâu như thế rồi mà sao cháu vẫn còn váng đầu chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận