Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 679: Đương Nhiên Là Giống Rồi

Chương 679: Đương Nhiên Là Giống RồiChương 679: Đương Nhiên Là Giống Rồi
Sau khi ba ngày hoạt động kết thúc, việc kinh doanh ở cửa hàng mới dần dần trở lại bình thường, nhưng doanh thu ở quán ăn vẫn rất không tồi như cũ. Mỗi một buổi sáng ở đường Paterson có thể bán được tám trăm xửng tiểu long bao thì bên này bán hết hai nghìn xửng mà vẫn không đủ.
Nhưng vì diện tích cửa hàng không lớn, không tiện bày trí quá nhiều đồ đạc nên Tô Niệm Tinh không thể không thuê một căn phòng nhỏ ở tâng một của bà chủ nhà đặc biệt dùng để chứa tủ đông và các loại nguyên liệu nấu ăn.
Đường Russell và đường Paterson cách nhau rất gần, đi bộ cũng chỉ khoảng năm phút là đến và chỉ cách nhau có một con phố mà thôi, nhưng lưu lượng người lại chênh nhau gấp ba lần.
A Hỉ nhìn mức doanh thu trong mấy hôm nay, xưa nay anh ta vẫn luôn kín đáo dè dặt nhưng nay cũng lộ ra vẻ mừng rỡ: "Chị chủ, có phải bên đường Russell chúng ta vẫn trích phần trăm giống bên kia không?”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đương nhiên là giống rồi, khách hàng mà chúng ta tiếp đón đông hơn bên kia, nên phần trăm nhận được nhiều hơn cũng chuyện hiển nhiên rồi.
Tô Niệm Tinh chưa bao giờ keo kiệt trong vấn đề phát tiền lương cho nhân viên, chỉ có cho họ cầm được nhiều thì làm việc mới có thể càng tận tâm hơn. Lợi nhuận của cô ít hơn một chút cũng không sao, không phải vẫn còn xem bói đấy sao.
A Hỉ cười không khép được miệng lại: "A Trân luôn nói áp lực quá lớn nhưng bây giờ thì tốt rồi, tiền trong tay chúng tôi cũng có thể dư dả hơn một chút." Từ lúc mua nhà cho đến nay, hai người họ đi hẹn hò toàn là đi dạo ở ven biển hoặc là trong công viên, ăn cơm cũng toàn ăn ở quán ăn chứ không dám ra nhà hàng, thậm chí ngay cả số lần đi xem phim cũng rất ít, nụ cười trên gương mặt A Trân cũng ít hơn ngày trước nhiều.
Tô Niệm Tinh vỗ vào vai anh ta: "Thế này đã là gì đâu, chỉ cần anh với A Trân chăm chỉ làm việc rồi đào tạo ra cửa hàng trưởng cho tôi thì sau này tôi sẽ thăng chức cho các anh lên làm tổ trưởng, đến khi ấy một người sẽ quản lý tận mấy quán ăn, trích phần trăm cũng sẽ được cao hơn."
Đôi mắt của A Hỉ lập tức sáng ngời: "Rõ, thưa chị chủ!"
Người đàn ông vẫn luôn ngồi bên cạnh ăn điệp đầu phạn quay đầu cười bảo cô: "Cái bánh vẽ vừa to vừa tròn đấy, không tồi!"
Tô Niệm Tinh nhướng mày: “Anh là?"
Người đàn ông lấy một tấm danh thiếp từ trong túi áo ra đưa cho cô: "Tôi là tổng quản lý của tập đoàn Long Thịnh, tên tôi là Trân Khải Phi, tôi muốn nhờ cô Tô đây xem bói cho tôi một quẻ."
Người tới là khách nên Tô Niệm Tinh gật đầu: "Anh xem luôn ở đây hay là qua phòng bao của quán trà bên cạnh?”
Trần Khải Phi gật đầu: "Đến phòng bao ở quán trà đi."
Tô Niệm Tinh ra hiệu cho A Hỉ trông quán ăn mới, còn mình thì dẫn Trân Khải Phi sang quán trà bên cạnh.
Trong căn phòng sát cửa sổ ở tầng hai, nhân viên phục vụ pha xong trà cho hai người họ, Trân Khải Phi kêu đối phương ra ngoài trước.
Tô Niệm Tinh nhấp nhẹ một hớp trà nhỏ, hương trà nhẹ nhàng như mây thoảng qua: "Trà ngon! Không biết anh muốn xem về cái gì?" Trần Khải Phi nói rõ ý định tới đây: "Trước đó tôi có xem được bản tin thời sự về Quách Vân Khởi trên tivi, anh ta nói cô đã bói ra được giấy tờ nhà đất tổ truyền giúp anh ta. Nhà tôi cũng có một báu vật tổ truyền do ông nội tôi để lại khi còn tại thế, nhưng mấy hôm trước ông cụ lâm cơn bạo bệnh mà qua đời rồi.
Còn thông tin vê báu vật gia truyền kia thì cụ lại chưa kịp nói, cho nên tôi muốn hỏi cô có thể bói ra được giúp tôi không."
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra, cô thấy anh ta ăn mặc tây trang hàng hiệu, áo Sơ mi cũng thuộc hàng đặt may thủ công, lại càng khỏi cần nói đến chiếc đồng hồ trên cổ tay anh ta có thể mua được một căn nhà ở khu Central, nhưng xác suất bói ra được giúp anh ta cũng không lớn, vì thế cô hỏi: "Anh còn những người thân nào nữa? Hay là tôi nói thẳng hơn một chút nhé, những người nào có tư cách thừa kế báu vật gia truyền này?"
Vẻ mặt của Trần Khải Phi lập tức trở nên mất tự nhiên hẳn: "Chuyện này rất quan trọng sao?"
"Rất quan trọng đấy." Tô Niệm Tinh chỉ ra: "Chỉ có người coi trọng và để ý đến món bảo vật gia truyền này thì mới có thể bói ra được thôi."
Đây vẫn là lần đầu tiên Trân Khải Phi nghe đến cách nói này đấy, trong lúc nhất thời anh ta rơi vào tình thế khó xử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận