Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 975: Trương Dật Tiên Có Biết Phong Thủy Không

Chương 975: Trương Dật Tiên Có Biết Phong Thủy KhôngChương 975: Trương Dật Tiên Có Biết Phong Thủy Không
"Tối qua cứ nằm mơ mãi nên giờ thấy hơi buồn ngủ, tối nay về nhà ngủ ngon một giấc chắc là sẽ không sao đâu." Tô Niệm Tinh dụi mắt.
Giám sát Lương kể lại chuyện mình đã đi tìm Diệp Kế Minh hỏi về cục phong thủy: "Ông ấy nói rất có khả năng em đã bị người bày trận rồi, nhưng ông ấy cũng đã cho anh rút thăm, trên thăm nói em sẽ không sao đâu, không cần lo lắng."
Tô Niệm Tinh thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."
Cô nhíu chặt mày: "Là ai vậy nhỉ? Trương Dật Tiên có biết phong thủy không?”
Trong các đại sư tới tham gia chương trình lần này có khá ít người biết phong thủy, vì có vài vòng liền đều là xem chỉ tay, tướng mặt và Kinh Dịch, cho nên những người chỉ biết phong thủy không có cách nào thắng đến vòng cuối cùng được.
Giám sát Lương gật đầu: "E rằng lúc ông ta tìm được hóa thạch khủng long ở Mỹ cũng dùng thuật phong thủy trong phong thủy học."
Tô Niệm Tinh giậm chân: "Chắc chắn là ông ta giở trò quỷ rồi, người này đúng là quá xấu xa độc ác mà."
Giám sát Lương hít một hơi thật sâu: “Anh cũng không ngờ ông ta sẽ trồng sinh cơ với em đấy?"
"Không sao, ông ta cũng không biết bát tự của em mà." Tô Niệm Tinh vỗ vào vai anh.
Giám sát Lương cười khổ: "Ông ta không biết nhưng có thể tìm cha em?" Trước đó cha cô còn tiếp nhận truyên thông phỏng vấn về tố cáo cô bất hiếu, từ đó đã có thể nhìn ra được ông ta không phải người cha hiền từ gì, vì một chút ít tiền mà bán đứng con gái mình cũng rất bình thường thôi.
Tô Niệm Tinh lại chỉ cười mà không nói, cô cũng không phải nguyên chủ, bát tự của nguyên chủ hoàn toàn không có tác dụng gì đối với cô, cho nên cũng không thể trách Trương Dật Tiên trông sinh cơ thất bại được.
Một đêm này, Tô Niệm Tinh ngủ không an giấc, suốt cả một đêm cô đều đang bận đánh nhau với rắn rết.
Cũng không biết trí tưởng tượng của cô quá phong phú hay là đã xảy ra chuyện gì mà toàn bộ đống rắn trong giấc mơ của cô đều đã thành tinh, cao ngang mấy tòa nhà lầu rồi tất cả đều tấn công một nhân loại nhỏ bé như cô. Mà một đứa gà mờ như cô hình như cũng có chút bản lĩnh đặc biệt, sở hữu cơ thể đã có luyện tập bài bản và khỏe mạnh của kiếp trước, leo núi chạy bộ không phải chỉ là nói đùa, cô câm thần kiếm thượng cổ lên đánh nhau với rắn.
Nhưng con rắn quá to, cho dù kiếm của cô có sắc bén đến đâu cũng không có cách nào đả thương được đối phương dù chỉ một chút. Cô gấp đến mức nổi gân xanh, ngay lúc đang lên kế hoạch ngồi máy bay đi chém rắn thì bên tai đột nhiên truyên tới một giọng nam quen thuộc: “A Tinh? A Tinh?"
Sau khi trải qua một trận đấu tranh ác liệt, cuối cùng Tô Niệm Tinh cũng chậm rãi mở mắt, trong đáy mắt vẫn còn vẻ sợ hãi chưa kịp tan hết, không biết từ khi nào mà đèn phòng đã bật lên, gương mặt của giám sát Lương gần trong gang tấc, đang nhìn cô với vẻ lo lắng.
Giám sát Lương lấy khăn giấy lau mồ hôi lấm tấm trên trán cho cô: "Có phải mơ thấy ác mộng không? Anh ở phòng bên nghe thấy em hô cứu mạng đấy." Tuy rằng đã tỉnh mộng nhưng nỗi sợ hãi mà cơn ác mộng mang tới lại chậm trễ chưa chịu tan ngay, Tô Niệm Tinh thở phì phò, con ngươi co rút, trước mắt lại hiện ra cảnh tượng khủng bố con rắn to muốn nuốt chửng cô.
"Có nhiều rắm tới tìm em lắm, em muốn trốn thoát nhưng hoàn toàn không được, bọn nó quấn lấy tay chân em..."
Giám sát Lương nắm bàn tay đang run rẩy của cô rồi ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng võ lên lưng đối phương an ủi: "Chỉ là một giấc mơ mà thôi, đều là giả cả, bây giờ không phải em vẫn rất tốt hay sao?"
Tô Niệm Tinh ôm chặt lưng anh: “Anh đừng đi, ở lại đây với em đi."
Giám sát Lương gật đầu nói được. Tô Niệm Tinh nhường lại một chỗ bên cạnh mình, còn chưa đợi anh ngồi xuống, cô đã nghĩ đến một chuyện khác: "Anh lấy quyển sách liên quan đến giải nghĩa giấc mơ ở trên bàn hộ em, em muốn đọc."
Giám sát Lương tìm được quyển giải nghĩa giấc mơ theo chỉ dẫn của cô.
Sau khi mua quyển sách này về, Tô Niệm Tinh vẫn chưa đọc một lần nào hết, chủ yếu là bởi vì quá bận.
Cô tìm đến một trang mơ về rắn kia, hai con mắt lập tức trợn trừng với vẻ khó tin: "Suýt chút nữa dọa em sợ chết khiếp mà lại là điềm lành à?"
Giám sát Lương bật cười: "Điềm lành là chuyện tốt đấy chứ, lẽ nào em còn muốn là điềm xấu sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận