Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 711: Tôi Nhất Định Sẽ Chăm Sóc Nó Tử Tế Mà

Chương 711: Tôi Nhất Định Sẽ Chăm Sóc Nó Tử Tế MàChương 711: Tôi Nhất Định Sẽ Chăm Sóc Nó Tử Tế Mà
"Hôm qua ở đường Ruggers xảy ra một vụ hỏa hoạn, chắc hẳn bà có nghe nói đến rồi đúng không? Con trai tôi chính là người bị hại trong vụ hỏa hoạn đó, tại hiện trường vụ cháy nó hít phải quá nhiều khói độc nên cổ họng bị thương nặng lắm, ngày xưa có thể hát có thể nhảy, nhưng bây giờ giọng nói chuyện khó nghe lắm, đã không còn hy vọng gì vào hát hò nữa rồi. Mà điều càng tức tối hơn là con bạn gái của nó còn chia tay nó nữa chứ. Tâm trạng của nó sụp đổ, giờ đi đến đâu cũng nổi điên đánh người."
Nói đến đây là hai tay bà ta ôm mặt rồi khóc tức tưởi.
Chú Minh thở dài một tiếng: "Con trai bà vừa mới bị thương nặng nên nản chí, bà phải từ từ an ủi cậu ta, giai đoạn này là quan trọng nhất đấy, có rất nhiều đứa trẻ vì suy nghĩ nhiêu và nhạy cảm mà có khả năng đi về chiều hướng cực đoan."
"Đúng rồi." Chú An kêu bà ta nhất định phải kiên nhẫn một chút.
Người phụ nữ gật đầu: "Tôi biết, tôi nhất định sẽ chăm sóc nó tử tế mà."
A Trân mang cháo mà bà ta đã gọi lên: "Đồ đã đóng gói xong cả rồi."
Người phụ nữ nói lời cảm ơn cô ta rồi xách hộp giữ nhiệt lên rời đi.
Các hàng xóm nhìn bóng lưng của bà ta mà không có một ai không đồng cảm.
"Thật đáng thương quá, lúc còn trẻ thì chông mất sớm, vất vả lắm mới nuôi được con trai khôn lớn, vốn còn tưởng con trai ra ngoài làm việc thì áp lực trên người bà ta có thể giảm nhẹ đi một chút chứ. Nhưng ai ngờ con trai lại gặp phải hỏa hoạn khiến cổ họng bị thương nặng, nghe nói đó là một chàng trai trẻ hát rất hay nữa chứ." "Một người hoàn toàn khỏe mạnh biến thành một người câm, đó là một việc còn khó có thể chấp nhận hơn bị câm ngay từ đầu." Chú An thở dài.
Tô Niệm Tinh thấy các hàng xóm đều ủ rũ chán chường mới xốc lại tinh thân giúp bọn họ: "Đừng nghĩ đến phương diện tiêu cực như thế, ít nhất thì anh ta cũng đã nhặt được một cái mạng về rồi, trên mặt cũng không có vết thương nào cả, như thế đã là tốt hơn đại đa số người rồi đó."
"Đúng vậy." A Trân cũng cổ vũ sĩ khí: 'Mọi người cũng đừng khó chịu, mỗi ngày đều có người bị đâm chết nhưng người sống vẫn phải đi đường tiếp như cũ thôi. Chúng ta phải quý trọng cuộc sống trước mắt, mỗi ngày đều vui vẻ thì mới không uổng công sống trên đời này chứ."
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn A Trân mấy lần với vẻ ngạc nhiên, hạt giống tâm hồn này đọc ở đâu vậy?
Chú Minh gật đầu: "Cô nói như vậy ngược lại cũng có lý đấy, sau này chúng ta cũng khuyên bà ta như vậy đi, để bà ta nghĩ thoáng một chút, chỉ cần bà ta vui thì con trai mới có thể xốc lại tinh thân được."
"Hay là bây giờ chúng ta qua đó xem sao đi, dù sao thì cũng không có việc gì để làm." Chú An đề nghị.
Thế là hai ông già dắt tay nhau đi ra ngoài.
Gần đến tầm hai giờ thì giám sát Lương qua đây đón Tô Niệm Tinh, cô kêu A Trân trông chừng quán ăn cẩn thận rồi quay đầu leo lên xe.
"Đến khi ấy dùng lý do gì bây giờ?" Tô Niệm Tinh thắt dây an toàn xong lại nghiêng đầu nhìn về phía giám sát Lương.
Trước đó giám sát Lương đã nghĩ xong cả rồi: "Tôi dùng danh nghĩa cá nhân để thăm hỏi."
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra: "Người mà anh quen biết rất nhiều đó, ngay cả ông chủ tiệm vàng mà cũng quen luôn.
Giám sát Lương mỉm cười: "Nói thế nào thì cũng sống lâu hơn cô tám năm đó nên chắc chắn quen được rất nhiều người rồi, đợi người mà tiếp xúc nhiều rồi, hiển nhiên con đường cũng sẽ rộng mở hơn."
Tô Niệm Tinh gật đầu rồi tò mò hỏi: "Người của tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức có tới tìm anh không?"
Giám sát Lương lắc đầu: "Không, lần trước bắt được Diệp Thắng Thiên chỉ là tình cờ chứ cũng không phải tôi anh minh bao nhiêu."
Ngược lại đây cũng là sự thật, nào có con mèo nào dễ dàng gặp được cá rán như vậy chứ?
"Hà tiên sinh có tìm cô xem bói không?" Anh tìm một chủ đề để nói.
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không có, nhưng ông ta có cho tôi một phong bì một trăm vạn lận đó, nói là cảm ơn tôi đã tìm được một phúc địa cho ông ta, đợi tòa nhà này bán xong xuôi, ông ta sẽ còn tới tìm tôi xem bói tiếp, đại khái là khoảng nửa năm sau đi."
Giám sát Lương gật đầu: "Tiên vốn của bọn họ không nhiều cho lắm, các tòa nhà đều xây lần lượt từng tòa một, xây xong mới đầu tư vào kế hoạch mới, sau này cô sẽ không thiếu tiền đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận