Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1208: Có Cần Dẫn Người Lên Đây Không

Chương 1208: Có Cần Dẫn Người Lên Đây KhôngChương 1208: Có Cần Dẫn Người Lên Đây Không
Bởi vì lần này anh ta đã bắt được tội phạm giết người hàng loạt nên cấp trên chắc chắn sẽ cấp cho anh ta, anh ta cũng nhanh nhận được lệnh.
Sau đó, anh ta ra hiệu cho cấp dưới còn mình thì quay về văn phòng: "Đợi tôi bắt được bọn bắt cóc tống tiền này xong nhất định sẽ mời các cô ăn cơm.”
"Không sao, ngày tháng vẫn còn dài mà." Giám sát Lương biết thời gian không đợi người, anh cũng không thiếu một bữa cơm này nên chủ động an ủi anh ta.
Lâm Kiến Quốc gật đầu với hai người rồi nhanh chóng dẫn cấp dưới ngồi lên xe cảnh sát, phi nhanh ra khỏi đồn.
Một nhóm người Tô Niệm Tinh quay trở về khách sạn, Đào Đào đi lên đón: "Bà chủ, lại có một người tới đây phỏng vấn làm tổng kỹ sư."
Mấy hôm nay, vẫn luôn có người tới phỏng vấn nhưng Tô Niệm Tỉnh lại chần chừ mãi vẫn chưa tìm được ứng cử viên phù hợp.
Cũng không biết có phải ngành nghề này thu được lợi ích to lớn hay là đã xảy ra chuyện gì mà người tới đây phỏng vấn hoặc là có trình độ không đủ, hoặc là có lịch sử tham ô, Tô Niệm Tinh đã bắt đầu nản chí lắm rồi.
Nhưng cô cũng không thể không tìm người giám sát công trình được, vì thế mới nói với cô ta: "Người đâu?"
"Đang ở đại sảnh ạ" Đào Đào chần chừ: "Có cân dẫn người lên đây không?”
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Để chị xuống dưới phỏng vấn đi." Vì thế, một nhóm người đi vào phòng khách của khách sạn và gặp được người tới ứng tuyển.
Người này trông hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn khá thận trọng, đại khái là vì quanh năm thiếu nước cho nên môi khô nứt nẻ.
Tô Niệm Tinh ngồi xuống cái ghế sô pha đối diện với anh ta, giám sát Lương thì ngồi bên cạnh cô, Đào Đào và một đám vệ sĩ thì đứng ở bên cạnh hoặc là đằng sau.
Đổng Ích Dân bị nhiều người đồng thời nhìn chằm chằm như thế cũng hơi dịch tư thế ngồi một cách mất tự nhiên.
Tô Niệm Tinh lật đọc lý lịch của ông ta, trước đây từng làm trong đội kiến trúc của xưởng quốc doanh ba mươi năm, vị trí cao nhất là kỹ sư.
"Tại sao lại từ chức vậy?”
Đổng Ích Dân ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, ông ta đấu tranh nhiều lần rồi mới mở miệng: "Một hạng mục trước vừa bị nước nhấn chìm là tôi đã ngay lập tức chạy đi sơ tán công nhân, nhưng công lao lại bị cấp trên ôm hết, còn nhận được thưởng của lãnh đạo.
Khi ấy rõ ràng anh ta đang ngủ ở nhà, hoàn toàn không làm gì hết. tôi giận quá mới chửi anh ta vài câu sau lưng, có khả năng là có người đã mật báo với anh ta nên anh ta bắt đầu gây khó dễ cho tôi, chèn ép tôi đủ đường, còn đùn đẩy hết công việc của mình cho tôi. Tôi thật sự làm không xuể cho nên mới từ chức."
Tô Niệm Tinh nghi ngờ: "Vậy tại sao ông không phản ảnh với cấp trên của ông ta?"
"Cấp trên của anh ta chính là người thân của anh ta chứ ai, tôi có phản ảnh cũng chỉ tổ uổng công." Đổng Ích Dân nhếch khóe miệng với vẻ bất đắc dĩ.
Tô Niệm Tinh không tiếp tục hỏi sâu về chủ đề này thêm nữa mà nói lại chuyện mình muốn xây một tòa nhà văn phòng ở thủ đô, sau này thuê anh ta tới làm giám công.
Đổng Ích Dân có vẻ là một người có tính thành thật thà, môi của anh ta khép mở một lúc lâu, cuối cùng thật sự không thể nhịn được nữa mới nói: "Bà chủ, việc này không có cách nào làm được đâu."
Tô Niệm Tinh nhướng mày: "Tại sao lại không có cách nào làm được? Anh chê tiền lương mà tôi trả ít hả?”
Không phải chứ!
Cô đã hỏi thăm người trong nghề rồi, tổng công trình mỗi tháng cũng phải được khoảng năm nghìn tệ tiền lương, giờ cô trả cho hẳn một vạn, cũng không tính là ít chứ?
Đổng Ích Dân lại phổ cập kiến thức cho cô biết xây nhà phức tạp bao nhiêu, phải phân biệt vật liệu tốt và xấu, nếu như công trình theo hướng lợi ích, dùng nguyên vật liệu kém, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn rất khó nhìn ra được hậu quả.
Ông ta là kỹ sư nhưng cũng không có cách nào giám sát được toàn bộ các góc.
Nếu như bọn họ nhân lúc anh ta không để ý mà trộn nguyên liệu kém vào trong xi măng vậy mắt thường rất khó có thể phân biệt ra được.
Làm vậy cũng giống như lúc trang trí lược mất một tầng vôi ấy, mắt thường hoàn toàn không thể nhìn ra được.
"Cho dù tôi thật sự có thể kiểm tra ra được bọn họ đã dùng nguyên vật kém nhưng sau đó hai bên cũng trở mặt với nhau rồi. Lẽ nào bọn họ thật sự còn có thể đập hết ra xây lại được chắc?
Ông xây tòa nhà văn phòng là để kiếm tiền nên đã phải bỏ rất nhiều tiền ra rồi, nếu không có cách nào nghiệm thu vậy tiền công trình còn thừa lại sẽ bị giam, cuối cùng, thứ chịu thiệt vẫn là tiền của chính cô mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận