Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 250: Án Mạng Thai Phụ

Chương 250: Án Mạng Thai PhụChương 250: Án Mạng Thai Phụ
Trước đó cô đã xem bói cho thi thể không đầu rồi, thi thể không đầu kia bị đâm một nhát dao chí mạng, anh ta còn không kịp biến những đau đớn kia thành ký ức thì đã chết mất rồi, cho nên cô không thể nhìn thấy hình ảnh trước khi nạn nhân qua đời mà chỉ có thể nhìn thấy sự việc và người được thi thể không đầu để ý nhất.
Người mà Cao Thục Nghi để ý đến nhất chắc chắn là con trai cô ta.
Còn thứ mà Du Tử để ý chính là ván cược đua ngựa của anh ta có thể phát tài được hay không.
Người mà hai người họ thương nhớ đều không có khả năng là hung thủ cho nên cô có đi cũng vô dụng thôi.
Đại Lâm thất vọng thở dài.
Trương Chính Bác vuốt tóc: "Rốt cuộc là ai mới được? Chỉ riêng Du Tử thôi mà chúng tôi đã tra đến gần một trăm người rồi, hai người họ cộng lại đã đắc tội tới ba mươi sáu người."
Tô Niệm Tinh cũng lực bất tòng tâm, đành vỗ lên vai Đại Lâm: "Các anh kiên nhẫn thêm một chút, nhất định có thể điều tra ra được mà, đừng chán nản ủ rũ như thế."
Cô vốn cho rằng mình không còn liên quan gì nữa đến hai vụ án này, nhưng ai ngờ ngày hôm nay lại có một người tới xem bói rất đặc biệt khiến cho vụ án này đã xuất hiện bước ngoặit. ...
Trước mặt chính là một thai phụ, tháng thai không lớn cho lắm, bụng nhỏ hơi nhô lên, chắc hẳn được khoảng ba tháng, có lẽ vì nôn nghén cho nên sắc mặt của cô ta tiêu tụy khó coi, trên mặt còn có tàn nhang. Đối phương đi vào gọi một phần tiểu long bao nhưng còn chưa ăn được vài miếng đã buồn nôn không ngừng. Cô ta vẫy tay kêu Tô Niệm Tinh giúp mình xem bói.
Tô Niệm Tinh còn sững sờ mất vài giây rồi mới đi qua đó hỏi: "Xin hỏi cô muốn xem về cái gì?"
Thai phụ đặt đũa xuống, vuốt ve bụng mình: "Đại sư, tôi muốn bói xem đứa bé trong bụng là trai hay gái.'
Tô Niệm Tinh sửng sốt: "Cái này... tôi không bói mấy chuyện này, thật ra cô có thể đến bệnh viện để kiểm tra."
Bệnh viện ở Hương Giang có thể siêu âm ra giới tính của thai nhi, cũng có thể thông qua xét nghiệm máu để ra giới tính, phí khám bệnh còn rẻ hơn cô xem bói nhiều, thai phụ này hoàn toàn không cần thiết phải kêu cô xem bói.
Thai phụ gật đầu: "Tôi biết bệnh viện có thể siêu âm ra được nhưng đến bệnh viện phải hẹn trước, còn ở chỗ cô thì không cần."
Tô Niệm Tinh bị chọc đúng tim đen rồi, từ khi cô nâng giá tiền xem bói lên đến một nghìn đô la Hồng Kông, thị dân bình thường không nỡ bỏ tiền ra coi bói, bọn họ càng bằng lòng mua tiểu long bao hoặc là vào đây ăn cơm, hy vọng một ngày nào đó có thể may mắn trúng thưởng một lần hơn.
Người tới đây xem bói phần lớn đều là người có nhu cầu thật sự nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô tiếp đón thai phụ.
Tô Niệm Tinh thấy đối phương kiên trì cũng chỉ đành giúp cô ta xem bói.
Tay của cô vừa mới chạm vào ngón tay của thai phụ, còn tưởng có thể nhìn thấy cảnh tượng đứa bé chào đời, một nhà ba người đầm ấm...
Nhưng sự thật trái ngược hoàn toàn, cô lại nhìn thấy một đoàn hình ảnh cực kỳ tàn nhẫn. Đây là một vụ giết người vô cùng máu me, mũi dao đâm thẳng vào lồng ngực của thai phụ, máu tươi thuận theo lưỡi dao nhỏ xuống tong tong, nạn nhân ngã vật xuống đất, ống kính hướng thẳng về phía mặt cô ta, chính là người thai phụ trước mặt này.
Quá máu me rồi.
Trước đây cô từng xem bói cho anh Hổ nhưng anh ta là bị một phát súng bắn chết, cũng không phải là cảnh tượng máu me bao nhiêu.
Nhưng hình ảnh lần này có tác động quá lớn, máu tươi khiến cho cô cảm thấy nôn nao, cơm trưa vừa mới ăn xong trực tiếp trào lên, cô che miệng chạy ra sau bếp, bám vào thành bồn nước rồi nôn khan một trận.
Bà A Hương đang ở sau bếp làm việc thấy bộ dạng này của cô, còn tưởng cô buổi tối bị lạnh nên vỗ lưng giúp cô: "Sao thế? Dạ dày thấy không thoải mái hả? Có cần đến bệnh viện khám không cháu?”
Tô Niệm Tinh lại nắm chặt lấy tay bà A Hương, xé một tờ giấy ghi phương thức liên lạc trong quyển sổ ghi chép ở trong túi rồi đưa cho bà ta, kêu bà ta qua bên cạnh gọi điện thoại cho giám sát Lương: "Cháu tìm anh ấy có chuyện, kêu anh ấy lập tức phái người qua đây, vô cùng khẩn cấp."
Bà A Hương sững sờ vài giây, sau khi phản ứng lại được, bà ta lập tức vẩy nước trên tay, tránh cho tờ giấy bị nước làm nhòe, sau đó gật đầu, đi sang nhà bên gọi điện thoại với vẻ mặt nghiêm túc.
Tô Niệm Tinh tính toán thời gian, xác định bà A Hương đã gọi điện thoại xong, lúc này cô mới quay ra đằng trước, xin lỗi thai phụ kia: "Buổi trưa nhiều quá nên dạ dày có hơi không thoải mái, không dọa sợ cô chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận