Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 388: Cho Cô Bé Lấp Vào Đi

Chương 388: Cho Cô Bé Lấp Vào ĐiChương 388: Cho Cô Bé Lấp Vào Đi
"Đúng! Nếu bây giờ đăng ký thì nhanh nhất cũng phải một tháng sau." A Trân hỏi cô gái có muốn đăng ký trước không?
Tuế Tuế cầm tiểu long bao vừa mới mua xong, gương mặt nhỏ non choẹt tràn đầy vẻ khó xử.
Tô Niệm Tinh nhận ra cô bé: "Có phải em chính là cô gái nhỏ được đăng trên báo mấy hôm trước đúng không?"
Truyên thông Hương Giang không có chỗ nào là không thấy bóng dáng, vậy mà đến cả ảnh của một cô gái nhỏ vị thành niên mà cũng đăng lên cho được. Vì Tô Niệm Tinh đang rất chú ý vào vụ án này cho nên vẫn còn nhớ mặt của cô bé.
Tuế Tuế hơi sững sờ, không ngờ Tô thần toán lại nhận ra mình, cô bé gật đầu: "Vâng."
Tô Niệm Tinh nhìn về phía A Trân: "Trước đấy không phải tôi còn trống một chỗ hay sao, cho cô bé lấp vào đi."
Chỗ trống mà cô ám chỉ chính là lần của Vu Vinh Vinh kia, khi ấy Vu Vinh Vinh chỉ mải chào hàng đệm điều hòa chứ hoàn toàn không định tìm cô xem bói, sau này A Trân vẫn dựa theo thứ tự để liên lạc với người xếp sau.
A Trân gật đầu: "Vậy được, sau khi cộng thêm cô bé vào vậy người phía sau cũng không cần tôi phải gọi điện thoại thông báo tới xem bói trước thời hạn nữa.”
Tô Niệm Tinh lấy dụng cụ ra ngồi trước mặt Tuế Tuế: "Em muốn xem gì?"
Tuế Tuế cầm ví tiền: "Đại sư, là như vậy." Cô bé nói lại nan đề gần đây của mình cho Tô Niệm Tinh nghe.
Sau khi cha mẹ mất, cô bé với các em đều không có người giám hộ nên phải đối mặt với hai sự lựa chọn. Một là về quê sống chung với ông bà nội, như vậy thì cả gia đình bọn họ có thể ở bên nhau.
Hai là đến viện phúc lợi và được chia ra đến các gia đình khác nhau. Thường thì như vậy rất ít có ba chị em nào được chia đến cùng một gia đình lắm.
Tô Niệm Tinh đoán ra được nỗi băn khoăn của cô bé, cô thuận theo lời của đối phương mà hỏi: "Ông bà nội của em có khả năng nuôi các em không?”
Lúc trước bà A Hương không thể nuôi dưỡng Văn Văn chính là vì bà ta không có thu nhập, nếu như khi ấy dẫn Văn Văn về quê vậy nuôi lớn đứa trẻ cũng không thành vấn đề, nhưng làm như vậy sẽ lỡ dở tương lai của cô bé.
Tuế Tuế nắm chặt góc áo, gương mặt lúng túng đến đỏ bừng lên, cô bé trông có vẻ xấu hổ vô cùng, nói: "Bọn họ muốn kêu em nuôi..."
Con ngươi của Tô Niệm Tinh hơi trừng to, cô nhíu mày quan sát đối phương: "Năm nay em mười tám rồi sao?"
Lẽ nào mắt nhìn người của cô xảy ra vấn đề luôn rồi? Sao cô nhìn Tuế kiểu gì cũng không thấy giống người đã trưởng thành thế nhỉ?
Tuế Tuế cắn môi, lắc đầu: "Mười sáu ạ."
Tô Niệm Tinh sa sâm mặt mũi: "Mười sáu, em vẫn đang học cấp ba đúng không? Lớp mười một hay là lớp mười hai."
Tuế Tuế cắn chặt răng: "Mười hai ạ."
Tô Niệm Tinh thấy cô bé đã sắp bật khóc đến nơi rồi, còn tưởng là bị mình dọa sợ nên vội vàng vỗ lên vai đối phương: "Không sao, chị chỉ muốn tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi mới xem bói giúp em được. Em tin chị thì để chị xem bói cho em, chị thật sự rất vui lòng được giúp. Em có thể nói cho chị biết suy nghĩ thật sự của em không?”
Nhìn vào đôi mắt trong veo sáng ngời của cô, cuối cùng thì Tuế Tuế cũng nhận được một chút sự an ủi trong suốt mấy ngày băn khoăn này. Cô bé nói lại rối rắm của mình cho thần toán nghe.
Ông bà nội muốn cô bé thôi học để đi làm công, kiếm tiền nuôi các em ăn học. Cô bé vừa vặn tròn mười sáu tuổi rồi, có thể làm nhân viên phục vụ hoặc là vào xưởng làm công nhân.
Nhưng Tuế Tuế rất thích đi học, cô bé muốn lên đại học, có điều, bản thân cô bé cũng biết chuyện này không có khả năng. Không nói cô bé có thể thi đỗ hay không mà cho dù có thi đỗ thì gia đình cũng không có tiên cho cô bé đi học.
Cô bé ôm cánh tay khóc nức nở: "Ông bà nội nói cha mẹ em nhất định hy vọng ba chị em em ở bên nhau chứ không mong tụi em tách ra. Bọn họ nuôi em khôn lớn như vậy cũng không dễ dàng gì, giờ em phải gánh trách nhiệm của chị cả, nhưng em sợ lắm, em..."
Trong một đêm mất luôn cả cha lẫn mẹ, cô gái mười sáu tuổi này bị ép phải trưởng thành, phải gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, thế này quả thật có thể đè sụp phòng tuyến tâm lý của một đứa trẻ.
Tô Niệm Tinh có thể hiểu cho cô bé được, các hàng xóm cũng không biết từ lúc nào đã sáp lại gân, mọi người đều đồng cảm với cô gái trẻ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận