Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 307: Trời Ơi, Thấy Quỷ Rồi

Chương 307: Trời Ơi, Thấy Quỷ RồiChương 307: Trời Ơi, Thấy Quỷ Rồi
A Trân bĩu môi, bây giờ có tiền rồi không phải nên trả lại hay sao? Ông cụ này đúng là không đường hoàng.
Ông cụ ăn bữa sáng xong sau đó rời đi, không bao lâu sau có một vị khách tới muốn xem bói.
Tô Niệm Tinh ra hiệu cho đối phương tìm chỗ ngồi xuống trước rồi cô lấy đồ nghề từ trong ngăn kéo ra, ai ngờ lần này tìm lại quá sức tưởng tượng nữa, ba đồng tiền của cô mất luôn rồi.
A Hỉ thấy Tô Niệm Tinh lục tới lục lui bèn đi qua đó giúp, hai người tìm một lúc lâu mà vẫn không tìm được.
Tô Niệm Tinh chỉ đành từ bỏ mục ném lục hào kim tiền quẻ đi và đổi sang bói chữ, bấm ngón tay và xem chỉ tay giúp khách hàng.
Sau khi tiễn vị khách đi xong, cô lục tung đồ lên tìm một hồi nhưng vẫn không thấy tiền đồng đâu cả.
"Trời ơi, thấy quỷ rồi, sao lại mất đồ nữa vậy, chẳng lẽ trong tiệm chúng ta có ăn trộm ẩn nấp à?"
A Hỉ nhìn trái rồi lại nhìn phải: "Sao có khả năng như vậy được, tiệm mình hoàn toàn không có chỗ trốn mà."
A Trân và bà A Hương đã quay về quán, nghe nói lại mất đồ tiếp hai người có hơi đứng ngồi không yên. Tuy rằng món đồ không đáng tiền nhưng tâm trạng tốt đều đã bị hủy hoại hết.
"Chắc chắn là đối thủ cạnh tranh trộm rồi." A Trân khẳng định: "Có lẽ là trước đấy trộm con mèo chiêu tài xong thấy không có tác dụng cho nên lần này đổi thành tiền đồng. Dù sao thì chuyện làm ăn ở quán chúng ta cũng tốt như vậy cơ mà, ngoại trừ đồ ăn được nấu quả thật rất ngon ra thì cũng vì chị chủ bói toán rất chuẩn, có khả năng đối phương cho rằng cô không còn tiên đồng thì sẽ không còn xem bói chuẩn được đến vậy nữa đó."
Tô Niệm Tinh cứ cảm thấy suy luận này không đáng tin: "Thường thì hàng xóm nhìn tôi xem bói đều biết tôi xem chỉ tay chuẩn nhất mà."
"Nhưng xem chỉ tay không cần dụng cụ đúng không? Đối phương không trộm được nên chỉ có thể lấy lùi làm tiến." A Trân nhún vai.
Những người khác cũng cảm thấy suy đoán này của cô ta khá hợp lý.
A Trân nhìn về phía A Hỉ: "Bắt đầu từ ngày mai, anh nhất định phải nhìn chằm chằm vào mấy người đó, nếu như bọn họ tới tiệm thì nhất định phải xốc lại tinh thần, tốt nhất là bắt được tận tay day tận trán, tôi cũng sẽ trông chừng đồ đạc ở quầy thu ngân."
A Hỉ cảm thấy đây chính là lần hợp tác chung sức đầu tiên của hai người họ nên vỗ ngực đảm bảo chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Vì thế đến ngày thứ ba, hai con mắt của A Hỉ trừng to như cái chuông đồng, thi thoảng lại nhìn chăm chằm vào mấy người khả nghi.
A Trân thì lại nhìn chòng chọc vào con mèo chiêu tài trên quầy thu ngân.
Chị chủ quán đã khóa ngăn kéo lại rồi, không thể trộm được dụng cụ bói toán nữa mà chỉ có thể trộm con mèo chiêu tài, cho nên cô ta chỉ cần trông chừng con mèo chiêu tài là được. Thứ này có kích cỡ không nhỏ, giấu vào trong quần áo chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra được ngay.
Nhưng đợi khi giờ cao điểm qua đi, bọn họ tập trung lại với nhau lại phát hiện ra con mèo chiêu tài không mất, nhưng ống tăm lại biến mất dạng.
A Hỉ trừng mắt nhìn suốt cả buổi sáng khiến con mắt đã đỏ ngầu cả lên: "Chắc chắn không phải vua trà sữa đâu, cả sáng nay tôi đều trông chừng anh ta, anh ta trả tiền xong cũng không tiếp xúc với quầy thu ngân nữa, ăn xong là rời đi ngay, những người khả nghi khác cũng không tới đây ăn cơm."
A Trân vuốt tóc: "Sao lại mất ống tăm được nhỉ? Thứ này có thể xem bói được sao?"
Tô Niệm Tinh chưa từng nghe nói có người nào dùng ống tăm để xem bói cả: "Liệu có khả năng không phải là đối thủ cạnh tranh làm không?”
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không thể không thừa nhận lần này có thể chị chủ quán nói đúng đấy, dù sao thì cũng không có một đối thủ cạnh tranh nào lại đi trộm ống tăm để cạnh tranh kinh doanh cả.
Đúng lúc này, giám sát Lương đi từ bên ngoài vào gọi một suất cơm trưa.
Trông thấy anh, đôi mắt của Tô Niệm Tinh sáng ngời, mời anh giúp mình phá án.
Giám sát Lương một hơi đồng ý ngay tắp lự, sau khi nghe bọn họ mồm năm miệng mười kể về những món đồ bị mất và suy đoán của mình xong, anh cũng cảm thấy không phải là đối thủ cạnh tranh làm.
"Vậy là ai làm chứ?”
Giám sát Lương không cho ra một cái tên nào cả mà chỉ bảo: "Chắc chắn là người tới tiệm ăn cơm suốt ba ngày nay làm rồi?"
A Hỉ bật cười: "Cái này không phải phí lời hay sao, chúng tôi không nhớ nổi những người nào tới đây liên tiếp ba ngày đâu?"
Anh ta gãi đầu: "Ngược lại tôi nhớ được có một ông cụ ba hôm nay, hôm nào cũng tới đây ăn tiểu long bao."
Anh ta hơi dừng lại rồi nói tiếp: "Nhưng các hàng xóm láng giêng cũng thường xuyên tới đây ăn lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận