Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 369: Dựa Vào Cái Gì Mà Làm Lời Cho Người Ta Chứ

Chương 369: Dựa Vào Cái Gì Mà Làm Lời Cho Người Ta ChứChương 369: Dựa Vào Cái Gì Mà Làm Lời Cho Người Ta Chứ
Cô muốn ăn thịt thì cũng phải chừa lại miếng canh cho người ta húp, không thể đập bát cơm của người ta.
Cho nên cô quả quyết đập tan suy nghĩ này.
"Chị chủ?" A Trân thấy chị chủ quán vẫn luôn lắc đầu mà có hơi bối rối, này là sao vậy?
Tô Niệm Tinh lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng bảo: "Như vậy đi, chúng ta giới hạn lượng mua, mỗi người chỉ có thể mua hai xửng tiểu long bao mỗi ngày, trà sữa thì mỗi người chỉ được mua giới hạn hai cốc."
"Nhưng lỡ nhân viên công ty đặt trà sữa chiều thì phải làm sao?"
"Kêu bọn họ qua đây lấy đi, mỗi người cùng lắm cũng chỉ có thể xách được bốn, năm cốc thôi đúng không?" Tô Niệm Tinh nhún vai, giới hạn thu mua quả thật có cái hại nhưng để không cho người khác phá hỏng quy tắc mà cô cũng chỉ có thể làm như vậy.
Nhưng rõ ràng giới hạn thu mua cũng không phải là cách hay.
Vì sáng ngày hôm nay, Tô Niệm Tinh nhanh chóng phát hiện ra vị khách đã rút thăm trúng thưởng ngày hôm qua dẫn theo một người đàn ông đi vào, nói là người thân của cô ta, muốn chủ quán xem bói cho anh ta.
Trước đó trường hợp như vậy cũng đã xảy ra với Ni Ni rồi, Tô Niệm Tinh cũng không coi là chuyện gì to tát, nhưng khi thật sự xem bói rồi, cô mới biết người đàn ông này và vị khách kia hoàn toàn chẳng có quan hệ gì hết.
Đến buổi chiều, A Trân từ trong miệng các thực khách mới biết được vị khách trưa nay đã bán vé trúng thưởng của mình cho người đàn ông muốn xem bói, nghe nói là bán với giá một nghìn hai trăm đô la Hồng Kông: "Đắt hơn cả quẻ bán trong tiệm chúng ta lận."
Rút thăm trúng thưởng đều là trong ngày, thời gian vẫn còn khá sớm, mà thời gian biểu xem bói của cô đã kéo dài đến tận tháng sau rồi, những vị khách có việc cấp bách không muốn đợi chờ trong vô vọng nên cách nhanh nhất và ổn thỏa nhất chính là mua quẻ từ tay thực khách đã trúng thưởng.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Niệm Tinh gặp phải loại trường hợp này, trong lúc nhất thời cô cũng không lấy ra được cách gì hay cả.
A Trân kiến nghị hay là thu lại hết vé rút thăm từ trong tay các thực khách về: "Dựa vào cái gì mà làm lời cho người ta chứ?"
Tô Niệm Tinh buồn cười: 'Lúc khách đến đông, cô thu đi thu lại quả thật sẽ rất lời đấy, nhưng lúc khách ít, cô vẫn dựa theo đúng giá để thua mua về sao?"
A Trân bị cô hỏi mà nghẹn họng, đúng thật, mỗi ngày chị chủ chỉ có thể bói được ba quẻ, mà cũng không phải ngày nào cũng có thể xem đủ. Đặc biệt là mấy hôm mưa gió, khách khứa đến khá ít, có khả năng chỉ bán được một quẻ.
Tô Niệm Tinh đặc biệt mời Hà Linh Vân tới ăn cơm rồi xin ý kiến của cô ta. Việc chuyên ngành thì nên hỏi người chuyên ngành.
Hà Linh Vân làm về công việc truyên thông chắc chắn sẽ càng hiểu phải giải quyết loại chuyện này như thế nào hơn.
"Đây là sản phẩm mới sắp tới sẽ cho ra mắt của tiệm chúng tôi." Tô Niệm Tinh băng đĩa thức ăn mà đầu bếp Lý và đầu bếp Trương vừa mới nghiên cứu ra.
Để nâng cao chiến tích trong quán mà Tô Niệm Tinh đề xuất có thêm phần thưởng riêng cho món ăn mới được sáng tạo để ủng hộ hai vị đầu bếp nghiên cứu. Bọn họ mày mò suốt nửa tháng đã quyết định làm món "điệp đầu phạn."
[Chú thích: Điệp đầu phạn là chỉ món dùng đĩa đựng cơm, bên trên phủ thức ăn. ]
Điệp đầu phạn không tính là xa lạ ở Hương Giang, giống như cơm xá xíu chính là một chủng loại trong điệp đầu phạn, nhưng trước đây quán Tô Thần Toán vẫn luôn làm tiểu long bao, cơm rang, mì xào và rau trộn. Hiện giờ thời tiết đã chuyển lạnh rồi, rau trộn không còn dễ mua nữa cho nên phải tìm một sản phẩm thay thế khác, điệp đầu phạn chính là một sự lựa chọn tốt nhất.
Hà Linh Vân ăn cơm bào ngư vừa mềm vừa sần sật, cảm giác đối với bào ngư trơn mịn lại có độ đàn hồi lại càng khen không dứt miệng: "Cả sắc, hương, vị đều đủ hết cả, vị tanh cũng vừa đủ, ngay cả bày đĩa cũng tỉnh tế như thế, chẳng trách chuyện làm ăn ở quán các cô lại phát đạt như thế."
Món ăn là do hai vị đầu bếp nghiên cứu ra, bày đĩa thì có Tô Niệm Tinh tham gia vào cùng, cô học chuyên ngành du lịch nên chụp ảnh chính là sở trường của cô, phối hợp màu sắc lại càng là kỹ năng cơ bản.
Tô Niệm Tinh nở nụ cười: "Thích thì ăn nhiều một chút nhé."
Hà Linh Vân đã ăn no lưng lửng rồi mới chậm rãi hỏi Tô Niệm Tinh: "Tại sao cô lại muốn giải quyết vân đề của mấy tay đầu cơ kia?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận