Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 861: Chị Chủ, Cô Có Chuyện Gì Vui Sao

Chương 861: Chị Chủ, Cô Có Chuyện Gì Vui SaoChương 861: Chị Chủ, Cô Có Chuyện Gì Vui Sao
Quan Thục Huệ nhận lệnh rời đi.
Trương Chính Bác với Đại Lâm đang tâm hồn treo ngược cành cây cũng bị tiễn ra khỏi văn phòng, giám sát Lương gọi điện cho Tô Niệm Tinh và và nói lại nguyên văn lời của cảnh ti Trần.
Có thế nào thì Tô Niệm Tinh cũng không ngờ được xem bói có một lần lại được hẳn hai mươi vạn.
Thế này cũng bớt việc hơn xem bói cho các phú hào nhiều, cô chỉ cần bói ra được hung thủ rồi đám người giám sát Lương có thể tự mình đi tìm hung thủ, vừa nhanh mà hiệu suất còn vừa cao, không giống với các phú hào phải đợi rất lâu mới có thể nghiệm chứng.
Cô quả quyết đồng ý: "Anh chọn giúp em nhé, nhớ phải chọn vụ nào mà nạn nhân chết rất đau đớn ấy, hơn nữa thời gian tử vong còn phải rất dài."
Giám sát Lương hiểu ý của cô: "Yên tâm đi, nhất định sẽ tìm được một nạn nhân phù hợp với yêu cầu của em." Anh hơi dừng lại rồi nói: "Hai mươi tư vạn đã vào tài khoản rồi, tối nay anh sẽ tới quán ăn tìm em."
"Được."
Sau khi cúp máy, Tô Niệm Tinh mừng rỡ ra mặt.
A Trân đi lại gân: "Chị chủ, cô có chuyện gì vui sao?"
Tô Niệm Tinh chuyển chủ đề: "Sau này thức ăn giao đến tổ trọng án Vịnh Đồng La đều sẽ do tôi giao, còn những nơi khác thì để người khác giao."
A Trân hơi sững sờ rồi gật đầu đồng ý: "Được, không thành vấn đề."
Cô ta còn tính hỏi về chuyện vui vừa rồi nhưng Tô Niệm Tinh đã rời đi mất rồi.
Lúc này, cô ta mới chợt phản ứng lại là chị chủ quán cố tình chuyển đề tài, thế này cũng làm cô ta sốt ruột đến vò đầu bứt tai quá, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tô Niệm Tinh ra khỏi quán ăn và ngồi lên xe buýt, bắt đầu đi khắp các nơi để tìm mặt tiên cửa hàng thích hợp.
Nhất định phải nằm ở đoạn đường đẹp, như vậy thì việc kinh doanh mới tốt được.
Đừng thấy tiền thuê nhà ở đường Russell đắt hơn đường Paterson nhưng việc kinh doanh ở đó lại tốt vô cùng. Mức doanh thu cũng nhiêu hơn bên này gấp đôi, mỗi tháng lợi nhuận mà cô thu về được hơn bảy vạn.
Nếu mở thêm mấy quán ăn nữa vậy không đến một năm là cô có thể đủ tiền về nội địa đầu tư rồi.
Cô ngồi xe buýt dạo phố ở bên ngoài một vòng, cuối cùng về đến Vượng Giác, chỗ này cũng đông đúc, người qua người lại.
Nếu mở một quán ăn ở bên này thì việc làm ăn chắc chắn sẽ càng phát đạt hơn.
Cô tìm được một bên môi giới bất động sản rồi đưa ra yêu cầu về cửa hàng, trong tay đối phương tạm thời không có cửa hàng nào thích hợp: "Nếu có mặt tiền nào cho thuê thì chúng tôi nhất định sẽ ngay lập tức gọi điện thoại cho cô."
Tô Niệm Tinh nói tiếng cảm ơn rồi rời khỏi trung tâm môi giới bất động sản đó.
Ngoại trừ đến Vượng Giác thì cô còn tới Tiêm Sa Chủy và Central nữa. Lưu lượng người ở Central là đông nhất và đương nhiên tiền thuê nhà cũng đắt hơn ở Vịnh Động La một chút.
Tô Niệm Tinh không sợ tiên thuê nhà đắt mà là sợ không có cửa hàng tốt cho nên sau khi đăng ký xong thông tin, cô lại quay trở về quán ăn.
Mười giờ tối, một mình giám sát Lương đến quán ăn, các hàng xóm đều đã lục tục rời đi cả.
Giám sát Lương gọi một suất ăn đêm, Tô Niệm Tinh ngồi ăn chung với anh, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bởi vì giọng nói rất nhỏ nên những người khác đều không nghe thấy.
Giám sát Lương đưa chi phiếu cho cô, sau đó kêu cô trưa ngày mai giao thức ăn đến đồn cảnh sát rồi bàn bạc về vụ án mới.
Tô Niệm Tinh đã đồng ý.
Nhưng rõ ràng cô đã đồng ý hơi sớm rồi, bởi vì ngày hôm sau, cô vừa mới đến quán ăn đã bị tài xế của nhà họ Trịnh mời đi.
Trịnh Ích Dân đang ở một bệnh nhân tư nhân, nghe nói là sau cái chết của A Thiện, ông ta đã đổ một cơn bạo bệnh, sau khi tỉnh lại thì muốn gặp Tô Niệm Tinh.
Trước đó Tô Niệm Tỉnh đã xem bói cho ông ta, quẻ tượng cũng không hề tốt nhưng ông ta không tin, nói là đợi quẻ tượng ứng nghiệm. Nhưng cô xem bói cho A Thiện nói cái chết của cô ta có liên quan đến nước, mà sự thật thì đối phương lại bị dao đâm chết, hoàn toàn chẳng dính gì đến nước cả.
Khi gặp lại Trịnh Ích Dân, trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên nói gì mới phải, đối phương tìm cô là vì muốn khởi binh vấn tội sao?
Hay là muốn cô trả tiên? Trịnh Ích Dân nhìn thấy cô, trước thì khen cô một câu là bói rất chuẩn: "Cô nói cái chết của cô ấy có liên quan đến nước, quả nhiên là đúng thật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận