Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1189: Bây Giờ Ông Mới Biết Mình Là Cha Của Tôi À?

Chương 1189: Bây Giờ Ông Mới Biết Mình Là Cha Của Tôi À?Chương 1189: Bây Giờ Ông Mới Biết Mình Là Cha Của Tôi À?
"Ông còn muốn tôi phải gả cho một tên nhà giàu mới nổi vì thằng con trai phế vật kia của ông, người đó còn lớn tuổi hơn cả ông đấy! Sao lúc đó ông không nghĩ mình là cha của tôi đi!
Cái lúc ông vì chút ít tiền của phóng viên mà bán đứng tôi sao cũng không thấy ông nhớ ra mình là cha tôi nhỉ?
Bây giờ ông mới biết mình là cha của tôi à?
Ông cũng xứng chắc!"
Giọng nói của cô không lớn, ngược lại còn rất ôn hòa, nhưng lời nói ra lại giống như một cái bạt tai vả thẳng vào mặt ông ta.
Sắc mặt của cha Tô đỏ gay, hàm răng hàm suýt chút nữa thì bị nghiến nát, hai con mắt ông ta bốc hỏa: "Mày là đồ bất hiếu!"
"Đúng là tôi bất hiếu đấy, ông có thể làm được gì tôi nào?" Tô Niệm Tinh hất cằm, lộ ra nụ cười khiêu khích.
"Bất hiếu thì đã làm sao? Tôi cũng có dựa vào đạo hiếu để ăn cơm đâu? Nếu ông đã đẻ tôi ra và nuôi tôi để kiếm tiền như nuôi một con heo vậy thì ông cũng nên biết đầu tư phải có mạo hiểm chứ. Tôi đến nơi này là để nói cho ông biết, cho dù tôi có nhiều tiên đến mức nào thì cũng sẽ không cho ông một xu nào đâu!"
Cô liếc mắt nhìn ông ta với vẻ khinh thường rồi nhanh chóng ngồi lên xe taxi dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ.
Cha Tô còn định đuổi theo nhưng làm sao ông ta có thể đuổi kịp được taxi chứ, cuối cùng chỉ có thể nhìn chiếc xe càng lúc càng xa với vẻ uất hận. ... "A Tỉnh, em không sao chứ?”
Sau khi lên xe, Tô Niệm Tỉnh vẫn luôn giữ im lặng.
Vừa rồi giám sát Lương không nghe hiểu bọn họ vãi nhau cái gì nhưng chỉ riêng nhìn vẻ mặt điên cuồng của mấy người kia là ít nhiều gì cũng có thể đoán ra được.
Trên đời này người biết làm tổn thương người khác nhất không phải người ngoài mà chính là người thân.
Tô Niệm Tinh hơi sững sờ sau đó nghiêng đầu nhìn anh, lắc đầu bảo: "Không sao."
"Em chỉ đang nghĩ chúng ta nên đi đâu chơi thôi, phía bên Thâm Quyến đông người lắm, trị an lại loạn, còn không bằng đi dạo thêm ở bên này, phong cảnh ở bên này cũng rất đẹp."
Giám sát Lương không có được câu trả lời của cô mới nhìn chằm chằm vào cô không rời.
Tô Niệm Tinh bị anh nhìn đến sởn hết gai ốc, cô bật cười ha ha: "Em không sao, em sẽ không bị bọn họ ràng buộc đạo đức đâu."
Giám sát Lương thấy vẻ mặt của cô không gượng gạo, cuối cùng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Được, em cứ quyết định là được."
Tô Niệm Tinh liệt kê vài phong cảnh ở bên này cho anh nghe: "Cửu Trại Câu chắc chắn là một nơi đáng để đi nhất. Phong cảnh ở nơi đó đẹp đến mức không giống nhân gian, đảm bảo anh sẽ được mở mang tâm mắt cho mà xem."
Trước đây cô từng tới Cửu Trại Câu chụp rất nhiều ảnh, không cần phải sửa ảnh gì hết mà vẫn rất đẹp. Mỗi một bức ảnh đều có thể đạt đến mức độ làm background. Ba mươi năm đã như thế rồi, còn bây giờ công nghiệp vẫn chưa phát triển, gần như không tạo thành sự ô nhiễm gì đối với không khí nên chỉ có nước đẹp hơn mà thôi.
"Còn cả núi Nga Mi nữa, chỗ đó cũng rất đẹp, à đúng rồi... Đại Phật Lạc Sơn cũng phải đi nốt." Nhắc đến Đại Phật Lạc Sơn là Tô Niệm Tinh lại nghĩ đến một mẩu chuyện ngắn ở kiếp trước, cô không nhịn được mà phì cười.
Giám sát Lương cũng nở nụ cười theo: "Sao thế?"
Tô Niệm Tinh cười bảo: "Anh có biết làm thế nào để khia lại mấy người thánh mẫu không?"
"Thánh mẫu?" Giám sát Lương cảm thấy từ này có khả năng không chỉ đơn giản như nghĩa đen.
"Chính là kiểu người chuyên tỏ vẻ tốt bụng khắp nơi, của người phúc ta ấy.' Tô Niệm Tinh giải thích: "Ví dụ như có rất nhiều người cảm thấy em bất hiếu, nói nếu mình mà là em thì chắc chắn sẽ hiếu thuận với cha. Loại người này chính là kiểu của người phúc ta. Nếu người đó thật sự là em thì em dám đảm bảo anh ta sẽ còn tuyệt tình hơn cả em ấy chứ."
Giám sát Lương nắm lấy bàn tay cô: "Em không cần quan tâm bọn họ."
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Thì em có để ý đến bọn họ đâu. Nếu loại người này dám nói ở trước mặt em thì em sẽ khia anh ta thế này 'Ở Tứ Xuyên có một Lạc Sơn, trên Lạc Sơn có một Đại Phật, hay là anh đi tìm Đại Phật đó rồi nhờ ông ấy đứng lên, nhường chỗ cho anh ngôi đĩ'"
Nói xong, cô lại không nhịn được mà bật cười.
Kiếp trước đọc được mẩu chuyện này khiến cô cười ngặt nghẽo, bây giờ tự mình kể ra cũng không kiềm chế được.
Giám sát Lương cũng bị cô chọc cười, đám vệ sĩ thì đưa mắt nhìn nhau. Đại Đao nhìn về phía Tô Niệm Tinh với vẻ dở khóc dở cười: "Bà chủ, cô đúng là có tài thật đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận