Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 68: Hay Là Học Đoán Chữ Đi

Chương 68: Hay Là Học Đoán Chữ ĐiChương 68: Hay Là Học Đoán Chữ Đi
Cô lật xem sách của Trương Câu Lâm: "Trên này cũng không viết phải làm thế nào mới có thể chuyên nghiệp. Cháu không biết dùng la bàn phong thủy kia, bấm tay tính cũng không biết nốt."
Bà A Hương nghĩ ngợi: "Hay là học đoán chữ đi? Ví dụ như cháu xem họ tên cho người khác cũng đừng trực tiếp nói ra mà kêu đối phương viết hai chữ trước, sau đó cháu căn cứ theo hai chữ đó để đoán ra họ tên, như vậy trông cháu sẽ chuyên nghiệp hơn nhiều."
Tô Niệm Tinh cảm thấy đây hoàn toàn là cởi quần đánh rắm, làm chuyện dư thừa, nhưng nghĩ ngợi lại cẩn thận thì hình như một chiêu này lại càng có thể khiến người tin phục hơn, ít nhất thì đối phương sẽ không nghi ngờ cô đã điều tra thông tin về bọn họ từ trước.
Vừa rồi cô đi nghiên cứu điều tra thị trường với mấy người kia cũng đã phát hiện ra rõ ràng ngoài mặt bọn họ nói cô là thần toán nhưng vẻ mặt lại có hơi vi diệu, tóm lại là không tin cô có thể chỉ nhìn chỉ tay mà đoán ra được.
Nếu như viết chữ rồi đoán ra có lẽ bọn họ sẽ tin.
Tô Niệm Tinh giao lại quây hàng cho bà A Hương rồi chạy đến tiệm sách mua thêm một quyển sách bói chữ, vừa mới ngồi lật quyển sách ra đang định đọc thì nghe thấy tiếng gõ trống truyền tới từ một đầu đường khác.
Tô Niệm Tinh đặt sách xuống rồi nhìn về hướng âm thanh, chỉ trông thấy một người đàn ông mặc mặc đồ diễn bằng tơ lụa màu vàng, bên hông giắt một cái trống to, đang gõ lên mặt trống một cách vô cùng có tỉnh thần.
Toàn bộ người đi đường quanh đó đều dừng bước chân quan sát, sau đó châu đầu ghé tai nhau thảo luận không ngừng: "Gần đây có cửa hàng khai trương sao?”
Thường thì thương gia khai trương cửa hàng mới đều sẽ chạy chương trình, ví dụ như giảm giá, phát voucher, có rất nhiều người đều sẽ tới đây góp vui.
Nhưng con đường này đã sắp đi đến tận cùng rồi mà người vẫn không thấy người này dừng lại, mọi người đi theo phía sau đang muốn xem ông ta tính làm trò gì.
"Là gây chuyện sao? Hay là trung tâm thương mại có hoạt động? Nhưng mà sao chỉ có mỗi một người?
"Không biết nữa." Một người phụ nữ vô cùng hào hứng: "Quan tâm làm gì, cứ đi theo xem thế nào, có lẽ sắp biểu diễn tiết mục gì đó đấy."
Trong ánh mắt sững sờ của mọi người, người đàn ông dừng lại trước một quầy hàng xem quẻ, bên trên viết bốn chữ to "Lượng nữ thần toán", sau đó ông ta cúi người một cái thật sâu trước chủ quầy hàng. ...
Đám đông vây xem vây thành một vòng xung quanh sạp hàng nhỏ bé, bên ngoài lại vây hết vòng này tới vòng khác. Mấy người này có người là người đi đường xem náo nhiệt, có vài người lại là hàng xóm nhiệt tình.
Chu Khang Võ rút một cái loa ở sau lưng ra rồi vỗ nhẹ hai cái, cái loa phát ra âm thanh rít rít chói tai vô cùng, anh ta ho nhẹ hai tiếng rồi nói: "Thưa bà con làng xóm, tôi tên là Chu Khang Võ, sống ở gần đây, mấy hôm trước tóc tai cứ rụng mãi không ngừng, còn chán không muốn ăn, đến bệnh viện xếp hàng còn phải đợi kỳ rất lâu, trong lòng thật sự thấy yên tâm. Lúc qua bên này mua đồ có trông thấy đoán mệnh tiên sinh đây. Khi ấy tôi cũng vì mình có bệnh thì vái tứ phương cho nên mới tìm vị lượng nữ thần toán này xem cho tôi một quẻ. Cô ấy nói tôi bị ung thư phổi nhưng thuộc giai đoạn đầu, bây giờ đến bệnh viện tư vẫn còn kịp." Đám đông vây xem chợt hiểu ra, nếu vẫn luôn đợi bệnh viện công lập thông báo thì có khả năng anh ta đã bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất rồi. Bây giờ biết trước được, anh ta đến thẳng bệnh viện tư chạy chữa có thể vớt được một cái mạng về.
Đây chính là ơn cứu mạng, chẳng trách anh ta lại đặc biệt tới đây cảm ơn.
Đợi anh ta nói xong, còn ra hiệu cho con trai phẩy lá cờ thi đua treo lên bức tường sau lưng Tô Niệm Tinh, bên trên viết là "thần cơ diệu toán”, bên dưới còn đề lạc khoản "Chu Khang Võ tặng."
Tuy rằng thứ này không đáng tiền gì nhưng đối với Tô Niệm Tinh mà nói lại là thứ mà cô cần nhất lúc này, đặc biệt là còn có đám đông vây xem nhiều đến như vậy nữa chứ, có thể mang lại danh tiếng cho quầy xem bói của cô.
Đám đông vây quanh ra sức võ tay: "Hay!"
Tô Niệm Tinh hỏi Chu Khang Võ khám bệnh thế nào rồi, khi nào mới có thể chữa?
Chu Khang Võ cười đáp: "Bác sĩ nói tế bào ung thư trong cơ thể tôi vẫn chưa di căn, có thể chữa khỏi thông qua phẫu thuật, cảm ơn cô, nếu không phải có cô nhắc nhở tôi thì sợ là tôi vẫn còn đang đợi xếp hàng ở bệnh viện công lập rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận