Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 704: Lạc Lạc Được Cứu Rồi

Chương 704: Lạc Lạc Được Cứu RồiChương 704: Lạc Lạc Được Cứu Rồi
A Chí nghe được lời nhắc nhở của cô ta mới chợt nhớ ra: "Hóa ra là cậu, trông cậu bây giờ khác hẳn với ngày xưa quá, làm tớ thật sự không nhận ra, đúng là con gái lớn mười tám sẽ thay đổi mà."
A Thiến lắc đầu: "Ngược lại cậu cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ là gây hơn một chút rồi. Trước đây mặt cậu tròn cơ, sao bây giờ lại gây thành ra bọc xương như vậy? Tớ nghe nói gia đình cậu gặp chút khó khăn phải không?”
A Chí gật đầu với vẻ do dự: "Con trai tớ đang bị bệnh."
A Thiến liếc mắt nhìn anh ta với vẻ đồng cảm.
A Chí còn đang vội bù đắp nguyện vọng cho con trai mình nên không có thời gian ôn lại chuyện xưa với bạn học cũ. Anh ta đang định rời đi thì A Thiến lại nhanh hơn một bước gọi anh ta lại rồi nói rõ ràng ý định tới đây của mình.
"Nếu cậu đồng ý giao một nửa quyền sở hữu còn lại cho tớ, thì tớ có thể mua lại theo giá thị trường. Năm ngoái Christie mở buổi đấu giá, có một cái bát trông giống y như nó được bán với giá 252 vạn, năm nay tăng hơn một chút. Tớ trả 260 vạn, một nửa là 130 vạn, các cậu có đồng ý không?”
A Thiến đang trợn tròn mắt với vẻ kinh hãi thì đột nhiên bàn tay bị người nắm lấy, khỏi cần nhìn thì anh ta cũng biết đó là Tiểu Ngọc rồi.
Hai tay cô ta run lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh ta: 'Lạc Lạc được cứu rồi! A Chí, Lạc Lạc được cứu rồi."
A Chí nhìn A Thiến với vẻ ngơ ngác, rõ ràng không dám tin còn có một ngày quanh co khúc khuỷu như vậy.
Anh ta rất muốn khách sáo vài câu nhưng bệnh của con trai không thể đợi người được. Đột nhiên, hai mắt anh ta đỏ hoe, ngay lúc A Thiến đang đợi anh ta trả lời thì anh ta bất chợt quay đầu chạy đi mất: "Bác sĩ! Bác sĩ! Tôi có tiền rồi, ông mau sắp xếp làm phẫu thuật cho con trai tôi đi!"
Tiểu Ngọc nắm chặt lấy bàn tay của A Thiến: "Cảm ơn cô! Cảm ơn cô nhiều lắm! Cô đã cứu mạng của con trai tôi rồi!"
A Thiến chẳng hiểu gì cả nhưng vẫn nói: 'Không cần cảm ơn đâu, đây là chuyện mà tôi nên làm mà, vậy cái bát đó?”
"Chúng tôi sẽ bán cho cô." Tiểu Ngọc vội vàng đáp lời.
Nhìn thấy A Chí ký tên lên trên hợp đồng nhượng quyền, A Thiến ký ngay một tấm séc cho anh ta, giải quyết xong tâm sự này, ba người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm....
"Tới đây tới đây! Mọi người mau tới đây mà xem! Quán ăn này chính là nơi nhất định phải đến ở Vịnh Đồng La đây. Quán Tô Thần Toán, tiểu long bao ở quán ăn này là số một, nghe nói bà chủ bói toán còn vô cùng linh, mọi người cảm thấy hứng thú thì có thể tới tìm cô ấy xem một quẻ."
Giờ cơm trưa vừa mới qua nên khách hàng trong quán ăn đã đi gần hất.
Tô Niệm Tinh đang định chợp mắt nghỉ một lúc thì bên ngoài có một nhóm người đi vào đây, tính sương sương cũng khoảng hơn hai mươi người, quán ăn vốn đã không lớn lập tức chật ních.
Từ lúc được lên chương trình du lịch của đài truyền hình, gân như cứ cách vài ngày là lại phải đón tiếp một nhóm khách du lịch tới. Mấy người này vừa nhìn đã biết là công nhân viên trong cùng một công ty, bọn họ mặc đồng phục thống nhất và độ tuổi cũng sêm sêm nhau.
A Trân đi lên đón tiếp: "Mọi người gọi tiểu long bao hay là trà sữa vậy ạ?"
Cô gái trẻ dẫn đầu câm một cốc trà sữa trong tay hút một hơi: "Chúng tôi đã mua trà sữa ở Hỉ Lạc rồi, cô cho mỗi người chúng tôi một xửng tiểu long bao đi, nghe nói tiểu long bao của quán cô vô cùng ngon phải không?"
A Trân cười híp mí gật đầu: "Được! Các cô tìm chỗ ngồi đi nha."
Cô ta dặn dò với sau bếp một tiếng rồi lại bị cô gái trẻ kia gọi lại: "Đúng rồi, chủ quán của các cô có ở đây không? Nghe nói cô ấy có thể bói toán."
"Đúng rồi! Bây giờ chị chủ quán của chúng tôi xem bói một quẻ hết một vạn lẻ 560 đồng đó." A Trân cười nhe răng.
Mấy người này lập tức phát ra tiếng kêu to đầy khoa trương.
"Thế này cũng đắt quá rồi đó? Bằng hai tháng lương của tôi lận, hay là bỏ đi."
"Tôi cũng không bói đâu. Đây nào phải bói toán mà rõ ràng là đòi mạng tôi mà.'
Cô gái trẻ nhìn về phía những người khác: "Các cô thì sao? Đầu không bói phải không? Tốt xấu gì cũng đã tới đây một chuyến rồi, không trải nghiệm một chút thì đáng tiếc quá." Cô ta gọi tên của Trân Tử Bàng: "Anh thì sao? Bói một quẻ đi chứ, để xem khi nào thì anh mới thể thăng chức tăng lương."
Trong mắt Trần Tử Bàng lóe lên vẻ ghen ghét nhưng cũng biến mất rất nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận