Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 836: Hóa Ra Là Vậy

Chương 836: Hóa Ra Là VậyChương 836: Hóa Ra Là Vậy
Giám sát Lương chợt hiểu ra: "Hóa ra là vậy!"
Sau khi nghĩ thông suốt rồi, Tô Niệm Tinh bắt đầu đếm tiền lì xì.
Oa, quà gặp mặt của các trưởng bối cho toàn là mười vạn, còn lì xì mà vua tàu thủy cho cô là tám mươi tám vạn tám.
Cô đánh mạt chược thắng được 368 vạn.
Chủ yếu là do bàn bài của mấy người này vô cùng lớn.
Giám sát Lương nghe cô mới thắng được có nhiêu đây mới bảo: "Em đấu trí đấu dũng trên bàn bài mà vẫn không thắng nhiều bằng anh sao?"
Tô Niệm Tinh đếm lì xì của anh: "Uầy, lợi hại thế! Được 389 vạn lận."
"Cho nên nghiện bài bạc là không được, một đêm có thể sinh ra phú ông với hơn trăm vạn đô la Hồng Kông, mà cũng có thể lập tức khiến vô số phú ông khuynh gia bại sản." Giám sát Lương nhìn bộ dáng mê tiên của cô, không nhịn được mà lải nhải một câu.
Tô Niệm Tinh cười ha ha: "Yên tâm đi, em sẽ không ham mê gì cái thứ này đâu, em chỉ là tay chơi nghiệp dư, đối mặt với tay chơi chuyên nghiệp như chú ba thì em thua cũng thảm lắm."
Giám sát Lương thấy cô hiểu thấu mà cũng nở nụ cười.
Tô Niệm Tinh ao ước: "Quán ăn mới của em sắp khai trương rồi, số tiền này có thể mua được hai mặt tiền cửa hàng nữa, thế là em lại có thể mở thêm được hai chi nhánh nữa. Trời ơi, đến cuối năm nay em chắc chắn có thể mở được mười quán ăn. Mỗi một quán ăn một tháng kiếm được bốn vạn. Một năm chỉ riêng lợi nhuận từ quán ăn đã được 480 vạn rồi, nghe mà sướng ghê luôn ấy."
Bộ dáng tươi cười hớn hở của cô trông chỉ hận không thể đứng bật dậy hát ngay một bài, đáng tiếc là đang ở bên trong xe .Jeep chứ không phải trên xe thể thao mui trần nên chỉ có thể ngâm nga một điệu.
Giám sát Lương cũng không chê cô ồn ào mà đợi cô vui vẻ đủ rôi mới hỏi cô: "Em dự định khi nào thì về nội địa?"
"Cái này không vội." Tô Niệm Tinh nhún vai: "Bây giờ em vẫn chưa có chứng minh thư Hương Giang nên về cũng không tiện. Đợi em lấy được chứng minh thư rồi chắc chắn có thể kiếm được một nghìn vạn. Sau đó tiết kiệm thêm ít tiền rồi khi vê nội địa mới có thể đầu tư lớn được."
Giám sát Lương: "Đầu tư lớn gì thế?"
"Đương nhiên là bất động sản rồi!" Tô Niệm Tinh rất hào hứng.
Đáng tiếc, năm 1991 vẫn chưa có Q19, bằng không cô có thể đầu tư cho Mã tổng, nhưng đầu tư vào bất động sản vẫn ổn thỏa hơn, mua một mảnh đất lớn rồi đợi khi nào cô có tiền rồi có thể xây tòa nhà thương mại ở đó, chỉ nghĩ thôi đã thấy sung sướng rồi.
Giám sát Lương nở nụ cười: "Được, đều nghe em hết."...
Sau tết Trung Thu, tất cả lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh, Tô Niệm Tinh nhận được lời mời đến công ty vận tải biển quốc tế Tô thị để chọn ngày lành.
Bọn họ có một con tàu mới định cho ra khơi.
Công ty vận tải biển của Tô thị đại đa số đều là cho bên khác thuê tài nhưng bọn họ cũng sẽ thường xuyên vận chuyển hàng hóa của mình đến khắp các nơi trên thế giới. Một con tàu thấp nhất cũng phải chở lô hàng tâm mấy tỷ, thế này là còn chưa bao gồm giá trị của bản thân con tàu nên không ai dám lơ đễnh trong chuyện này cả. Ngô Trung Diệu kêu Tô Niệm Tinh chọn một ngày lành hoàng đạo, tốt nhất ở ở trên đường sẽ không gặp phải sự cố nghiêm trọng ví dụ như va phải đá ngâm làm đắm tàu.
Tô Niệm Tinh ném lục hào kim tiền quẻ rồi lại bói toán cho Ngô Trung Dũng, quả nhiên ông ta là một người cuồng công việc, chỉ một lòng ghi nhớ sự an toàn của các chuyến tàu.
Con tàu này rất thuận lợi suôn sẻ, không gặp phải nguy hiểm gì cả.
Ngô Trung Dũng trả cho cô tiền xem quẻ tận một trăm vạn đô la Hồng Kông. Hương Giang chỉ có đúng một công ty vận tải biển quốc tế này thôi, bọn họ không cần phải chặt đứt đường sống của người khác giống như Hà tiên sinh.
Về một điểm này thì vua tàu thủy không hổ là vua tàu thủy, đối thủ cạnh tranh toàn là công ty vận tải quốc tế.
Về đến quán ăn, Tô Niệm Tinh gọi điện thoại cho giám sát Lương để báo về tin tức tốt này, quả nhiên anh rất vui mừng: "Vậy tối nay anh sẽ chúc mừng em, chúng ta đi ăn món Nhật nhé?”
Tô Niệm Tinh vừa nghe thấy định ăn món Nhật đã lập tức từ chối: "Em không thích ăn đồ sống, thật sự không ổn đâu, chúng ta đi ăn cái khác đi."
Vốn dĩ món Quảng Đông đã đủ nhạt rồi, món Nhật lại càng kỳ lạ hơn, nhiều đồ sống như thế, vừa nghĩ đến miếng cá sống có ký sinh trùng là cô có làm thế nào cũng không nhấc đũa nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận