Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1201: Anh Đã Thuyết Phục Bọn Họ Thế Nào Vậy

Chương 1201: Anh Đã Thuyết Phục Bọn Họ Thế Nào VậyChương 1201: Anh Đã Thuyết Phục Bọn Họ Thế Nào Vậy
Tô Niệm Tinh cũng không ngăn cản mà để anh muốn làm gì thì làm.
Cô cũng không coi trọng hành động của anh cho lắm. Vào thời điểm này Hương Giang vẫn chưa quay về, hiện giờ, người Hương Giang hoặc là nhập quốc tịch Anh quốc, hoặc là không có quốc tịch thì nội địa còn có thể chấp nhận cho phú hào Hương Giang tới đầu tư, chứ sẽ không chấp nhận cho bọn họ nhúng tay vào chính vụ.
Nhưng điều mà cô hoàn toàn không thể ngờ tới chính là giám sát Lương lại thành công thật.
Anh trở vê với vẻ mừng rỡ: "Bọn họ chấp nhận cho anh làm cố vấn tham gia vào vụ án này rồi."
Tô Niệm Tinh nhướng mày, ngồi thẳng người dậy: "Anh đã thuyết phục bọn họ thế nào vậy?"
Giám sát Lương nhún vai: "Lâm Kiến Quốc làm đảm bảo với bọn họ, nói rằng anh tham gia vào vụ án này thì nhất định có thể bắt được hung thủ, bằng không, anh ấy sẽ gánh hết toàn bộ hậu quả."
“Anh ta cũng tham gia vào vụ án này luôn sao?" Tô Niệm Tinh hơi trừng to mắt.
Giám sát Lương gật đầu: "Đúng! Anh nghe Lâm Kiến Quốc nói vụ án này rất khó điều tra, cảnh sát phụ trách vụ án này mãi vẫn chưa bắt được hung thủ nên bị cấp trên khiển trách, vì thế tên này mới đẩy vụ án về cho Lâm Kiến Quốc. Lâm Kiến Quốc cũng muốn điều tra vụ án này nên thuận nước đẩy thuyên nhận lấy, sau đó anh ta mời anh cùng gia nhập, sở trưởng đã đồng ý rồi." Tô Niệm Tinh vui vẻ: "Vậy em cũng có thể giúp các anh rồi."
Giám sát Lương có hơi nghi ngờ, Tô Niệm Tinh nhíu mày: "Sao thế? Anh không vui à?”
Giám sát Lương lắc đầu, sắc mặt trắng bệch: "Cái đó... thi thể vừa mới chết được một tuần, hiện giờ xác chết đã trương phình."
Xác chết trương phình?
Cái tên này vừa nghe đã thấy mắc ói rồi, dạ dày Tô Niệm Tinh lập tức khó chịu, cô giơ tay ngăn lại: "Gần thi thể gần đây thì sao?"
"Thi thể đó bị đập trúng ót mà chết, tử vong gân như ngay lập tức, chắc hẳn em cũng không bói ra được gì đâu." Giám sát Lương nhún vai.
Tô Niệm Tinh nổi hết da gà da vịt lên, nói cách khác là bây giờ cô chỉ có thể chấp nhận bói cho thi thể đã trương phình kia mà thôi?
Nhưng cô phải chạm vào tay của người chết cơ mà.
"Mùi cũng không dễ ngửi gì cho lắm!" Giám sát Lương lại bổ sung thêm: "Cho dù phòng giải phẫu có điều hòa cũng không thể ngăn được mùi thối rữa.'
Sắc mặt Tô Niệm Tinh lại càng trắng bệch hơn, cô cúi đầu nhìn tay mình.
Giám sát Lương là một người có bệnh sạch sẽ, anh không có cách nào chấp nhận được việc địa bàn của mình bị bẩn, cho nên cũng vô cùng hiểu được việc A Tinh không muốn sờ tay vào mấy chỗ không sạch sẽ. Bệnh sạch sẽ của cô chỉ giới hạn ở tay, bằng không cũng sẽ không kiên trì đeo găng tay ngay cả khi trời nóng như vậy.
Da đầu Tô Niệm Tinh muốn nổ tung luôn mất, cô có thể hối hận được không? "Bọn anh đã kiểm tra bước đầu tại hiện trường rồi, chắc là một nhóm tội phạm gây án, ít nhất là ba người." Giám sát Lương tiếp tục nói những thông tin mà mình biết cho cô: "Nạn nhân đều là tài xế, thể hình khá lớn, một hung thủ không có cách nào di chuyển được đối phương đến vườn cây ăn quả, thậm chí còn nhanh chóng đào hố chôn đi."
"Thi thể thứ hai cũng như vậy, bên ngoài thi thể có nhiêu nhóm dấu vân tay, đều nằm ở vị trí tay và chân, có thể phán đoán ra được mà ba người hành hung, hai người một trước một sau đè nạn nhân xuống, người thứ ba cầm dao giết chết nạn nhân."
Giám sát Lương kêu cô không cần lo lắng: "Anh phải đi phỏng vấn và điều tra, nếu em ra ngoài nhất định phải dẫn theo vệ sĩ."
"Em...' Tô Niệm Tỉnh gọi anh lại.
Giám sát Lương xoa gò má cô: “Anh không sao."
"Em muốn đi xem bói." Tô Niệm Tinh kiêm chế cơn mắc ói, mở miệng nói.
"Em làm được không? Thi thể lần này thật sự khác với bình thường lắm đấy." Giám sát Lương vẫn không muốn cô mạo hiểm: "Một điều tra viên có kinh nghiệm như anh đi vào đó còn buồn nôn thì thôi, lá gan của em nhỏ như vậy, vẫn nên bỏ đi thì hơn."
"Nhưng hung thủ đã giết chết liên tiếp hai người rồi, nếu em không đi chắc chắn sẽ có càng nhiều người chết hơn." Tô Niệm Tinh cũng không muốn ngày nào cũng rúc ở trong khách sạn, càng không muốn có nhiều người vô tội như vậy chết thảm.
Giám sát Lương nắm lấy tay cô rồi dẫn cô đến bệnh viện kê một đơn thuốc có thể chống nôn: "Uống vào lát nữa sẽ đơn hơn một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận