Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 340: Thừa Kế

Chương 340: Thừa KếChương 340: Thừa Kế
Tô Niệm Tinh nhận lấy tờ báo mà Hà Linh Vân đưa qua, bên trên có một bài đăng thế này: Bà Tế đã quyên góp toàn bộ đồ cổ mà chồng mình để lại cho viện bảo tàng nội địa, thông qua kiểm tra của các chuyên gia khảo cổ thì hơn hai trăm món đồ cổ mà bà ta để lại đều là hàng thật, có giá trị liên thành.
"Oa! Vậy là lại là một thế gia vọng tộc, tổ tiên chuyên buôn bán đồ cổ sao?" Tô Niệm Tinh quả thật rất khó tin, chẳng trách bà ta lại có thể lấy ra được lư Du Long Nhĩ.
Hà Linh Vân không hiểu cho lắm: "Bà Tế đã cho tôi tài sản của mình, có hơi năm mươi vạn lận, đây là khoản tiền mà bà ấy bán phế liệu gom được, tất cả đều cho tôi hết."
Tô Niệm Tinh võ lên vai cô ta: "Khi nào thì làm ma chay cho bà ấy?"
Hà Linh Vân muốn mời cô tham gia cùng: "Bà Tế không có người thân nên tôi muốn mời cô cùng tới tiễn đưa bà ấy." Cô ta có hơi xấu hổ: "Bà ấy đã quyên góp hộp nữ trang kia rồi, đó là vật kỷ niệm của bà ấy, bà ấy muốn cho rất nhiều người nhớ tới mình."
Tô Niệm Tinh không có cách nào nói cho Hà Linh Vân biết cô đã có được một món đồ giá trị hơn cả thế, chỉ gật đầu đồng ý: "Được, tôi sẽ đi cùng cô."
Tang lễ của bà Tế được làm rất nhanh, bà ta không có người thân, trước khi chết cũng đã để lại di nguyện, chỉ cân làm theo di nguyện của bà ta là được.
Hà Linh Vân dùng thân phận người thừa kế di chúc để giúp bà ta lo liệu hậu sự và nhận tro cốt. Cô ta xin được linh vị, nhưng Hương Giang đất chật, linh vị chỉ có thể là một cái hộp nhỏ, bên ngoài dán một bức ảnh rồi đặt chung với những chiếc hộp khác, đông như kiến, liếc mắt nhìn một cái đã có cả nghìn, cả vạn người như vậy.
Vào hôm giỗ bảy ngày thì con trai của bà Tế về nước, đại khái là nhận được tin tức quá muộn, về nhanh hay về chậm thì vẫn không thể bắt kịp thời điểm mấu chốt phủ nhận di chúc kia. Anh ta nổi trận lôi đình với linh vị của bà Tế, chửi bà ta ác độc, chỉ biết làm mình xấu hổ.
Nhìn thấy người đàn ông phát rồ phát dại đó, Tô Niệm Tinh chỉ cảm thấy thật hả hê. Anh ta chắc chắn không ngờ bà Tế lại có nhiều tài sản như vậy đi?
Anh ta ném bà ta đi như ném một túi rác, cho rằng bà ta chỉ biết mang tới sự nhục nhã cho mình, nhưng ai mà ngờ được tài sản mà bà ta sở hữu cho dù có đến mấy kiếp thì anh ta cũng không kiếm lại được.
Hà Linh Vân kiểm tra từ ngân hàng mới biết trong suốt mấy năm nay, con trai của bà Tế không hề gửi về cho bà ta dù chỉ một xu tiền, cũng chẳng trách bà Tế lại không biết địa chỉ của con trai, còn phải tới tìm Tô Niệm Tinh xem bói.
Người đàn ông trút giận trước linh vị, sau đó thở hổn hển chỉ vào Hà Linh Vân và nhân viên công tác của viện bảo tàng: "Tôi nhất định sẽ kiện ra tòa."
Mọi người đều không nói gì mà chỉ để mặc anh ta phát điên.
Trên thực tế anh ta cũng chẳng thắng kiện nổi.
Di chúc của bà Tế đã sớm được luật sư tư vấn, viết cũng rất cẩn thận, hơn nữa còn phù hợp với yêu cầu, hoàn toàn hợp pháp.
Nhìn bóng lưng tức muốn chết của tên đàn ông, Tô Niệm Tinh nghĩ đến việc phải giữ gìn suốt hơn hai mươi năm, rõ ràng bản thân mình chịu khổ chịu mệt cũng vẫn phải bảo vệ tài sản mà chồng để lại, vậy tâm tính của bà ta phải kiên cường đến cỡ nào đây. ... Cơn mưa nhỏ rơi rả rích, bên cạnh thùng rác có một người già đang cúi người, cố gắng lục tìm thùng các tông, các hàng xóm đi ngang qua đều sẽ hợp thời nhắc nhở: "Bà ba? Mưa thế mau về nhà đi chứ, dâm mưa sẽ bị bệnh đấy."
Tô Niệm Tinh ngồi trong quán, tại chỗ ngay sát gân cửa kính và lật báo đọc.
Sự tích của bà Tế đang được đăng trên các tờ báo đã dẫn tới phản ứng rất lớn của quần chúng nhân dân. Ở thời đại tiền bạc là trên hết này, có một người sở hữu núi vàng núi bạc lặng lẽ giữ vững tín ngưỡng của mình là một cơn chấn động mức độ nào.
Có lẽ người trẻ tuổi không hiểu được sự kiên trì của các trưởng bối nhưng chính là nhờ sự dâng hiến lặng lẽ của bọn họ thì truyền thừa mới có ý nghĩa.
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng, nghiêng đầu nhìn cơn mưa phùn, phỏng chừng cơn mưa này sẽ không tạnh nhanh đâu, vì thế cô cho các nhân viên trong quán tan làm sớm.
Còn mình thì ở lại thu dọn đồ đạc, lát nữa mới đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận