Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 942: Hôm Qua Anh Không Về Phòng Sao

Chương 942: Hôm Qua Anh Không Về Phòng SaoChương 942: Hôm Qua Anh Không Về Phòng Sao
Tô Niệm Tinh rón rén nhẹ nhàng đi qua đó rút bút và sách đặt lên bàn tràn, sau đó lại vòng về phòng ngủ của anh lấy cái chăn ra đắp cho anh.
Tiếp đấy cô tiếp tục chạy bộ men theo con phố, thuận tiện mua một ít tiểu long bao và cháo từ quán ăn của mình.
Cô đẩy cửa ra thì thấy giám sát Lương đang ngồi trên sô pha ngây người, đại khái là vừa mới tỉnh lại nên đầu óc vẫn còn hơi chậm chạp, chưa phân biệt rõ tình hình, anh ngáp một cái, dụi mắt rồi lại định đọc sách tiếp.
"Đừng đọc nữa! Đi rửa mặt trước đi rồi qua đây ăn sáng đã chứ?" Tô Niệm Tinh quay về phòng bếp bỏ tiểu long bao và cháo vào bát.
Cô còn đóng gói thêm một ít rau dưa có thể ăn kèm.
Giám sát Lương rửa mặt xong xuôi mới qua đó ngôi, anh hơi được thương mà sợ: "Tiểu long bao của quán ăn các em cũng không tồi, vị rất ngon đấy."
Tô Niệm Tinh bật cười: "Nếu anh bận thì buổi sáng em đi chạy bộ có thể mang một phần về nhà luôn, không nhất thiết cứ phải ngày nào anh cũng dậy nấu cơm đâu."
"Anh thích nấu bữa sáng mà, tiểu long bao ngon nhưng ngày nào cũng ăn món này cũng sẽ ngấy chứ." Giám sát Lương xoa mi tâm: "Hôm nay dậy muộn nhưng lần sau sẽ không như thế nữa."
Tô Niệm Tinh hỏi anh mấy giờ mới ngủ: "Hôm qua anh không về phòng sao? Sao lại ngồi ở sô pha mãi thế?"
"Thì cứ ngồi đọc rồi ngủ luôn." Giám sát Lương cố gắng mở hai con mắt ra: "Anh cũng không biết mình ngủ từ lúc nào nữa." Tô Niệm Tinh hỏi anh câu chuyện thế nào: "Em nghe nói có người đọc tiểu thuyết có thể thức cả đêm không ngủ, có phải quyển sách này viết chán lắm không, em đọc mà cứ ngáp mãi không thôi."
Giám sát Lương lại không cho là thế: "Chuyện xưa được viết rất đặc sắc nhưng bởi vì là chuyện ngắn nên không có cách nào gây hồi hộp bằng tiểu thuyết, bởi vậy đọc xong một câu chuyện là buồn ngủ, mà muốn ngủ thì cứ ngủ thôi."
Anh nhìn đồng hồ rồi vội vàng ăn cho xong bữa sáng: "Không được! Hôm nay anh còn phải tham gia phiên tòa nên phải đi sớm một chút, đợi tối anh về sẽ đọc tiếp giúp em sau nhé?"
Tô Niệm Tinh có hơi tò mò muốn biết hôm qua anh đã đọc đến đâu.
Bữa sáng vẫn chưa ăn xong, cô cầm quyển sách ở bàn trà lên rồi vừa đọc sách vừa ăn sáng, khỏi phải nói, anh đọc rất nghiêm túc, ngay cả chữ viết khác cũng đánh dấu lại hết.
Ngoại trừ vậy ra, còn có câu từ được viết không phù hợp, tràn đây thành kiến đối với nữ giới, còn có rất nhiều đoạn kỳ thị nội địa, thế cũng không được. Về phần bôi đen quốc gia và đảng tuy rằng ít nhưng vẫn có vài câu. Thế này cũng làm da đầu của Tô Niệm Tinh tê rân quá, nếu như quyển sách này được in nguyên si ra vậy lưng cô cũng gánh bao nhiêu tội rồi, cũng may mà cô kiên trì đòi đọc hết một lượt.
Giám sát Lương đã đọc được hơn phân nửa và chỉ còn lại một phần nhỏ nữa thôi, Tô Niệm Tinh đành kiềm chế thôi thúc muốn ngáp để đọc nốt phần còn lại.
Bởi vì có ba ngày để đọc nên cô cũng không vội phản hồi với biên tập ngay bây giờ. Cô mang sách về quán ăn và nhờ các hàng xóm giúp chỉ ra những khuyết điểm trên này.
Chú Minh và chú An nhàn rỗi không có việc gì nên kêu họ giúp mình. Hai người tự cảm thấy mình đang tiếp nhận một công việc rất vĩ đại, còn vỗ ngực đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Thím An thì có hơi cạn lời: "Ông đồng ý nhanh như thế rồi lát nữa đừng kêu đau mắt nhé, cũng đừng có làm lỡ dở việc của đại sư."
Chú An thấy vợ coi thường mình bèn nhiều lần đảm bảo chắc chắn sẽ đọc hết.
Tô Niệm Tinh cười bảo: "Hai hôm nay cơm nước của hai chú cứ ghi vào tên của cháu nhé, cháu mời."
Chú An vừa nghe được miễn tiên cơm nước mà đắc ý nhướng cao mày: "Không ngờ tôi đã đến từng tuổi này rồi mà vẫn có thể kiếm được một vé cơm miễn phí."
Bà A Cam và bác A Cam có hơi ghen ty: "Thật ra chúng tôi cũng có thể đọc mà, hai người chúng tôi còn có trình độ văn hóa cao hơn họ, chúng tôi chính là cha mẹ đã dạy ra giáo sư đại học đấy."
Tô Niệm Tinh dở khóc dở cười: "Cháu sợ mắt của hai người sẽ quá mỏi cho nên mới không nhờ hai người. Nếu họ mệt, cần nghỉ mắt thì hai người cũng có thể giúp học được mà."
Chú An với chú Minh vội xua tay: "Không cần! Chúng tôi không mật."
Những người khác cũng truy hỏi: "Đại sư, khi nào thì quyển sách này được in ra vậy? Đến lúc đó chúng tôi cũng mua một quyển."
Bạn cần đăng nhập để bình luận