Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 112: Cướp Tiền À?

Chương 112: Cướp Tiền À?Chương 112: Cướp Tiền À?
Ánh mắt cô ta nhìn Tô Niệm Tinh trở nên không đúng nữa rồi, cho dù đối phương xem bói có chuẩn hay không nhưng ông chủ tin tưởng cô thì cô ta cũng không thể coi thường đối phương được.
Thái độ của chị Trân quay ngoắt một trăm tám mươi độ, chủ động bưng trà rót nước cho Tô Niệm Tinh, cuối cùng còn mời cô xem cho cô ta một quẻ.
Tô Niệm Tinh lại một mực từ chối: "Tôi phụ trách bưng trà rót nước ở công ty, đây là công việc của tôi, nhưng xem bói thuộc một chuyện khác nằm ngoài công việc.
Ông chủ tìm tôi xem bói còn phải trả tiền riêng, hơn nữa tôi coi bói cũng không rẻ đâu, một quẻ mất năm trăm đồng, chị có chắc chắn mình muốn xem không?”
Chị Trân hít ngược một ngụm khí lạnh, một tháng tiền lương của cô ta mới có ba nghìn sáu, nhưng cô gái xinh đẹp này xem bói một lần mất tận năm trăm đồng.
Cướp tiền à?
Cảm xúc của cô ta viết rõ rành rành trên mặt.
Tô Niệm Tinh lại không coi đây là vấn đề to tát gì, đối với cấp bậc tiền lương mà nói, năm trăm đồng quả thật không phải là một con số nhỏ, chị Trần tiếc tiền cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng chị Trần cũng nhanh chóng nghĩ đến một chuyện khác: "Cô có thể tính ra được cổ phiếu của bên nào sẽ tăng không?
Trước đây Tô Niệm Tinh đã từng gặp qua rất nhiều khách hàng, có người kêu cô tính giải nhất của Mark Six nhưng cô hoàn toàn không tính ra được con số.
Cổ phiếu cũng như vậy cả, nhưng suy cho cùng cô cũng đã sống hai kiếp lận rồi. Hương Giang ở kiếp trước cũng là từ một trong bốn con rồng Châu Á những năm chín mươi dần dần chuyển biến thành trung tâm tài chính thế giới.
Cô làm bộ làm tịch bấm ngón tay rồi cười bảo: "Sáu năm nữa, thị trường chứng khoán sẽ nằm trong trạng thái rất tốt, vê phần cổ phiếu bên nào sẽ tăng thì tôi không tính ra được."
Thẳng đến năm chín mươi bảy bùng nổ khủng hoảng kinh tế, George Soros bán khống sàn chứng khoán Hồng Kông mới khiến cổ phiếu Hồng Kông trượt dốc.
Tuy rằng cô không thể tính ra được cụ thể cổ phiếu của bên nào sẽ tăng nhưng chỉ cần tổng thể thị trường chứng khoán tăng lên đã đáng để đầu tư rồi.
Hai mắt chị Trần sáng ngời, cô ta có thể mua cổ phiếu khái niệm chỉ số Hằng Sinh, tổng thể cứ tăng là được.
Cô ta vô cùng kích động, chỉ hận không thể đi xem giao dịch cổ phiếu ngay bây giờ, nhưng cân nhắc đến việc bây giờ đang là giờ cơm trưa, cô ta vẫn kiềm chế lại, chủ động mua một cốc nước ngọt cho Tô Niệm Tinh: "Nếu kiếm được tiền, tôi nhất định sẽ mời cô một châu ra trò."
Tiên của Tô Niệm Tinh vẫn luôn là tiền mặt, bây giờ cô đã có visa lao động rồi nhưng không biết có thể mở tài khoản được không, vì thế mới hỏi chị Trần.
Đáng tiếc, chị Trân cũng không hiểu rõ ràng cho lắm: "Hay là cô đi hỏi đi, dù sao thì buổi chiêu cô cũng nhàn rỗi mà, nếu có khách tới, tôi sẽ tiếp đón khách giúp cô."
Tô Niệm Tinh chần chừ, làm như vậy có tính là đi làm trộm lười biếng không?
Chị Trân thấy cô không nói gì, vì thế bảo: "Nếu ông chủ hỏi, tôi sẽ nói cô có chuyện xin nghỉ nửa ngày, sau này muốn mua thêm cổ phiếu chỉ cần gọi điện cho quản lý cổ phiếu là được."
Tô Niệm Tinh chợt bừng tỉnh, hóa ra giao dịch cổ phiếu phía bên Hương Giang này lại thuận tiện như vậy.
Cô nghĩ ngợi, mình nghỉ ngơi, sàn giao dịch cổ phiếu cũng nghỉ ngơi vậy đúng là không được, vì thế cô xin nghỉ nửa ngày.
Chị Trần vốn còn muốn nhân cơ hội này để trả nhân tình cho cô, nhưng không ngờ người ta lại không cần, cứ kiên quyết xin nghỉ, cô ta có hơi buồn cười: “Sao cô lại thành thật như vậy chứ?”
Cùng là nhân viên công chức, đối phương muốn tìm được cảm giác tán đồng từ trên người cô mà không phải là thông cảm với ông chủ, Tô Niệm Tinh cũng không ngu đến mức đáp lại cô ta một câu "ông chủ đã quy định như vậy" mà chỉ nói: "Tôi sợ ông chủ đuổi việc tôi."
Chị Trân hiểu được nỗi băn khoăn của cô, đồng thời cũng cân nhắc thay cô: "Cô chỉ cần làm việc ở Hương Giang bảy năm là có thể xin được thẻ xanh rồi, đến khi ấy sẽ không sợ bị đuổi nữa."
Tuy rằng Tô Niệm Tinh không có dự định làm ở công ty này tận bảy năm nhưng đối với ý tốt của chị Trần, cô vẫn rất vui lòng nhận.
Buổi chiều, Tô Niệm Tinh chạy một chuyến tới trung tâm giao dịch cổ phiếu để làm giấy tờ chứng nhận, cô đã trả tiền trọ, mua đồ nên trên người chỉ còn lại 42147 đồng, giữ lại hơn hai nghìn đồng làm phí sinh hoạt, còn hơn bốn vạn còn lại sẽ đầu tư vào cổ phiếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận