Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 123: Bói Cho Người Chết

Chương 123: Bói Cho Người ChếtChương 123: Bói Cho Người Chết
Tô Niệm Tinh không hiểu cho nên nhận lấy: "Cái này để làm gì?"
Mạc Hoài Vũ nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm: "Tôi sợ lát nữa cô ói ra nên đưa cái túi cho cô trước, phòng ngừa thi thể bị ô nhiễm hai lần."
Lời này muốn quan tâm bao nhiêu thì có bấy nhiêu quan tâm, nhưng phối hợp với giọng điệu của anh ta lại có chút ý tứ châm biếm ở trong này, vừa rồi Tô Niệm Tinh vẫn còn rất sợ nhưng bị anh ta kích thích một phen cũng bực tức: 'Khỏi cần, tôi không sợ."
Mạc Hoài Vũ lại đưa một đôi găng tay màu lam cho cô, lúc pháp y giải phẫu thi thể đều sẽ đeo găng tay vào làm việc, một là để an toàn, không bị lây nhiễm, hai là lo lắng sẽ để lại tế bào da trên thi thể làm ảnh hưởng đến điều tra phá án.
Tô Niệm Tinh nhìn đôi găng tay, chân chừ một lúc rồi đẩy ra, cô đeo găng tay vào rồi sẽ không có cách nào xem video được nữa, cho dù có nhẹ và có mỏng đến cỡ nào thì cũng vô dụng cả, trước đó cô đã thử rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía giám sát Lương: "Tôi có thể không đeo găng tay được không? Anh yên tâm, tôi không đụng vào những chỗ khác đâu, chỉ đụng vào tay anh ta thôi.'
Mạc Hoài Vũ không hề nghĩ ngợi mà từ chối: "Thế sao mà được, tế bào da trên tay cô dính lên thi thể sẽ sinh ra ảnh hưởng hai lần mất..."
Anh ta còn chưa nói xong thì giám sát Lương đã nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh đang mím chặt môi thành đường: "Cô chắc chắn?”
Vừa rồi còn sợ như thế nhưng bây giờ lại yêu cầu không đeo găng tay để xem chỉ tay, cô gái này tuổi tác không lớn nhưng ngược lại tính cách cũng rất hiếu thắng.
Tô Niệm Tinh gật đầu với vẻ chắc nịch, giám sát Lương cầm đôi găng tay trong tay của Mạc Hoài Vũ rồi gật đầu với cô: "Được, cô xem đi."
Mạc Hoài Vũ vô cùng sốt ruột, giám sát Lương liếc mắt nhìn qua: "Lúc kiểm tra cứ loại bỏ DNA của cô ấy không phải là được rồi sao, cậu còn muốn thấy cô ấy xem bói nữa không đây?"
Mạc Hoài Vũ không có sức nào mà phản kháng nữa, anh ta buông tay, tỏ vẻ bản thân đã đồng ý.
Tô Niệm Tinh cố gắng bình tĩnh đi lại phía bên tay trái của thi thể, cô hơi cúi người, giơ tay của mình lên, đấu tranh một lúc rôi cuối cùng vẫn cẩn thận chạm vào cái tay đó.
Trắng bệch như tờ giấy và lạnh như băng, cô theo bản năng nhắm mắt lại, không muốn nhìn chỉ tay của đối phương, nhưng sau khi nhắm mắt lại, xúc giác của con người sẽ lại càng nhạy hơn.
Cô có thể cảm giác được rõ ràng bàn tay cứng ngắc của người chết, loại cảm giác lạnh lẽo và thấp thoáng tản ra mùi thối rữa đó khiến cô thoáng thấy khó chịu.
Cô mở vội mắt ra, không được, tuyệt đối không thể nhắm mắt.
Tâm nhìn của cô rơi xuống lòng bàn tay, lân này đã có hình ảnh.
Đây là nông thôn, bầu trời trong xanh và ánh nắng ấm áp, có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mái tóc cô ấy, nụ cười của cô ấy ngọt ngào đến vậy, cô ấy quay đầu cười với anh ta, dịu dàng gọi tên của đối phương: "A Kiệt, mau đuổi theo em đi."
Cô gái lớn lên có dung nhan của một cô con gái được cưng chiều, làn da trắng nõn, lúc cười lên bên gò má còn có hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ. Trên đầu cô ấy đội một vòng hoa, chạy quá nhanh nên sợi tóc tung bay theo gió.
Ngón tay của anh ta sượt qua sợi tóc của cô ấy, ôm cô ấy vào trong lòng. Cô ấy ôm eo của anh ta, ngẩng cái cổ dài vẽ ra một nụ cười.
Đột nhiên hình ảnh xoay chuyển, cô ấy bị người kéo ra khỏi anh ta, người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân trung niên trông rất hung dữ, anh ta kinh hồn bạt vía kéo tay cô bạn gái: "Chú làm gì thế? Đừng động vào A Nhan, có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi đây này."
"Mày á?" Người đàn ông trông rất hung dữ quan sát anh ta với vẻ soi mói: "Nó chính là đứa con gái mà tao vất vả nuôi lớn, mày không cho được nổi một xu tiền mà cũng muốn lừa người đi, nghĩ cũng đẹp quá nhỉ!"
Đôi mắt của A Nhan ướt nhòe: "Tôi đâu có được ông vất vả nuôi lớn, ông cũng không phải cha đẻ của tôi!"
Người đàn ông trung niên mang gương mặt hung ác đó lặng lẽ nói: "Không phải cha đẻ nhưng tao cũng đã nuôi mày khôn lớn, vừa mới thành niên đã muốn bỏ chạy vậy bù đắp tổn thất suốt mấy năm này của tao lại đi."
A Nhan sợ run lẩy bẩy: "Tài sản mà mẹ tôi để lại có một nửa là của tôi, số tiên này đã đủ để..."
Cô ấy còn chưa nói xong thì người đàn ông trung niên đã kéo cô ấy qua với vẻ mặt giận dữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận