Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1192: Nhận Phải Tiền Giả

Chương 1192: Nhận Phải Tiền GiảChương 1192: Nhận Phải Tiền Giả
Tương lai, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ đi lấy chồng, cho dù cô ta có tương lai đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không phải là người của gia đình này. Cho nên làm sao cha cô ta có thể đầu tư cho cô ta được chứ?
Trái tim cô ta đau đớn đến run rẩy giống như bị người đâm mạnh một nhát.
Cô ta ngồi xổm xuống đất ôm đầu khóc, lần này không còn là tiếng thút thít nhỏ nhặt nữa mà là khóc như trút giận, như muốn khóc hết ra toàn bộ những ấm ức của tủi thân đã phải chịu trong mấy năm nay.
Tô Niệm Tinh ngồi xuống bên cạnh cô ta, nhìn đối phương khóc mà không nói một câu nào cả.
Tình cờ có một du khách đi ngang qua nhìn bọn họ với vẻ tò mò.
Tô Niệm Tinh giải thích với người ta: "Nhận phải tiên giả."
Du khách liếc mắt nhìn đối phương với vẻ đồng cảm rồi sau đó lại nhanh chóng rời đi.
Đợi Lưu Tĩnh khóc mệt rồi, hai mắt đỏ hoe, cô ta lau nước mắt rồi định xách cái giỏ tiếp tục đi chào hàng.
Tô Niệm Tinh gọi cô ta lại: "Thành tích của em tốt như thế, không đi học tiếp thật sự quá đáng tiếc, bây giờ chỉ vừa mới khai giảng thôi, vẫn còn kịp. Em đến trường học báo danh đi, chị sẽ chu cấp cho em học tiếp, thẳng đến khi nào em tốt nghiệp đại học thì thôi."
Lưu Tĩnh sững sờ, cô ta nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ khó tin, ngay đến cả cha đẻ của mình còn không chịu chu cấp cho mình thì thôi, tại sao cô lại bằng lòng? Lưu Tĩnh đột nhiên nhớ đến lời mà người đàn ông vừa rồi đã nói, sau đó chợt hiểu ra: "Anh ấy vừa nói trường học của chị miễn phí?"
Lễ nào là thật?"
"Trường học đó vẫn chưa xây mà nghiệp học của em lại không thể đợi được, kiến thức sẽ nhanh chóng bị lãng quên mất." Tô Niệm Tinh hỏi cô ta: "Trước đây em học ở trường nào?”
"Nhất Trung của huyện." Lưu Tĩnh theo bản năng đáp lời.
"Ngày mai chị sẽ đến trường học của em để nộp học phí cho em, phí sinh hoạt cũng sẽ được chuyển đến tài khoản của em." Tô Niệm Tinh nghĩ ngợi một lúc rồi lại lấy ví tiên ra, đưa cho cô năm trăm đồng: "Đây là tiền đi lại của em.
Nếu trước đó Lưu Tĩnh vẫn còn hơi nghi ngờ thì bây giờ đúng là bị cái bánh to đập thẳng vào đầu đến choáng váng.
Vừa rồi cô ta còn suy sụp vì bị cha lừa, nhưng lúc này được một người tốt bụng giúp đỡ mà lại cảm thấy ấm lòng. Cô ta ngây người nhìn Tô Niệm Tỉnh rất lâu: "Em... em không thể nhận được."
"Cầm lấy đi." Tô Niệm Tinh giục cô ta: "Nếu em thật sự muốn cảm ơn chị vậy sau này có thể đến công ty của chị làm việc."
Lưu Tĩnh nhận lấy tiên, không biết tại sao mà nước mắt của cô ta cứ chảy xuống, đến chính bản thân cô ta cũng khó tin: "Cha em thật sự đã lừa em sao?"
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng, người bình thường bị người thân lừa sẽ rất khó chấp nhận. Cô không trả lời câu hỏi của cô ta: "Trên đời này không phải tất cả cha mẹ đều yêu con của mình. Bây giờ em có thể tổn thương nhưng phải kiên trì với tín niệm của mình, đừng có để bị người khác đánh bại. Một đời này của con người cũng không có nhiều cơ hội thay đổi số phận đâu em, đi học mới chính là đường ra tốt nhất."
Cô ta vỗ vào vai Lưu Tĩnh rồi lại dẫn đám người giám sát Lương đi đến thắng cảnh tiếp theo.
Lưu Tĩnh nhìn bóng lưng của bọn họ rồi cúi đầu nhìn số tiên trong tay, trong lúc nhất thời, cô ta không biết nên vui vẻ hay là nên khóc nữa. Tại sao chị gái xa lạ này còn có thể giúp cô ta mà cha cô ta lại lừa cô ta?...
Ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh đến trường Trung Nhất của huyện để nộp học phí, sau đó cũng từ miệng của hiệu trưởng biết được thành tích của Lưu Tĩnh không tồi nhưng vì nguyên nhân gia đình nên mới phải thôi học.
Tô Niệm Tinh đề nghị được chu cấp cho đối phương đi học miễn phí, hiển nhiên là hiệu trưởng rất vui lòng đồng ý rồi, còn nhiều lần đảm bảo nhất định sẽ gọi Lưu Tĩnh về trường tiếp tục theo học.
Ông ta nói xong, lại xoa tay với vẻ thấp thỏm. Tô Niệm Tinh cho rằng ông ta còn muốn đòi thêm lợi ích nhưng lại chỉ nghe thấy ông ta nói: "Thật ra trường hợp giống như Lưu Tĩnh vẫn còn mấy em nữa, đều là những học trò giỏi có thành tích ưu tú."
Tô Niệm Tinh hiểu rồi, cô chống cằm hỏi: "Liệu có danh sách và bảng thành tích và họ không, tôi muốn xem."
Hiệu trưởng không ngờ cô lại thật sự muốn tài trợ, lập tức mừng rỡ ra mặt, ông ta vội vàng gật đầu: "Có, có chứ!"
Ông ta lập tức lục tìm văn kiện, học sinh thôi học cần có ông ta ký tên cho nên phía bên này đều có ghi chép lại cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận