Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1233: Bà Chủ, Anh Ta Phát Điên Rồi Sao

Chương 1233: Bà Chủ, Anh Ta Phát Điên Rồi SaoChương 1233: Bà Chủ, Anh Ta Phát Điên Rồi Sao
Có người mở ra lại trông thấy một trăm đô la Hồng Kông ở bên trong nên cướp càng hăng hái hơn.
Đợi anh ta rải được một lúc thì đám người bên dưới bục đã vây kín ba tâng trong ba tầng ngoài rồi, đến ngay cả đội cơ động cũng phải chạy qua đây giữ trật tự.
"Bà chủ, anh ta phát điên rồi sao?" Đại Đao không hiểu rõ ân oán giữa Quách Vân Khởi và Quách Xương Thắng nhưng chỉ nhìn mỗi tình cảnh này là cũng có thể đoán ra được.
Anh ta chỉ cảm thấy đầu óc người này có bệnh, cho dù giàu có đến thế nào thì cũng không thể chơi như thế được chứ.
Tô Niệm Tinh im lặng không nói gì cả.
Quách Vân Khởi không hề bị điên, trong lòng anh ta vẫn luôn gánh vác cái chết của người nhà mà không dám hưởng thụ, không dám thả lỏng. Bây giờ thù lớn đã báo được rồi, gánh nặng trên vai anh ta mới có thể nhẹ bớt.
Ngay khi Quách Vân Khởi đang hát rất hăng say thì nghi thức ở phía đối diện đã kết thúc và bắt đầu đưa tiễn.
Đội mai táng khiêng vòng hoa đi dọc theo con phố, thẳng cho đến khi xương cốt được đưa về nghĩa trang.
Con trai của Quách Xương Thắng mời rất nhiều người tới đưa tiễn cha mình, tất cả bọn họ đều mặc đồ màu đen, cài hoa trắng đi theo đội ngũ...
Nhưng đúng lúc này, đội ăn mừng của Quách Vâng Khởi cũng xuất hiện, sóng vai đi cùng với bọn họ. Hai bên lập tức nhốn nháo cả lên, nhưng lúc này, Quách Vân Khởi lại tỏ ra rất khiêm tốn, anh ta đưa tay mời: "Tang sự đi trước!"
Người nhà họ Quách thấy anh ta thức thời nên cũng không tiện nổi cáu, chỉ đành ra hiệu cho đội ngũ đi tiếp.
Đợi đội ngũ đi qua rồi, Quách Vân Khởi lại đi theo, trong tay anh ta cầm micro hát cuộc sống tốt, vệ sĩ mà anh ta dẫn theo vây xung quanh anh ta một vòng để bảo vệ người, đội chơi nhạc gióng trống khua chiêng đánh nhạc đệm cho anh ta.
Người qua đường nhìn thấy một màn này, trong lúc nhất thời cũng không phân biệt rõ được đây là đội ma chay hay là đội ăn mừng nữa. ...
Trên phố người đông như biển, các vệ sĩ vốn cũng vây xung quanh Tô Niệm Tinh, thẳng cho đến khi các thị dân nhận ra cô thì cảnh tượng lập tức loạn như chợ vỡ, cô không dám ở lại nữa mà gọi một chiếc taxi chạy khỏi con phố này.
Thẳng đến khi về cửa hàng tại đường Paterson thì cô mới mở tivi lên, trông thấy có truyền thông đang phát sóng trực tiếp một màn này.
Mấy phóng viên kia cũng toàn là nhân tài, vậy mà đến cả ân oán giữa Quách Vân Khởi và Quách Xương Thắng cũng đã bị bọn họ điều tra rất rõ ràng.
"Trời, Quách Vân Khởi này đúng là thảm thật đấy." Các hàng xóm đi từ bên ngoài vào trong, trong tay người nào cũng cầm một cốc trà sữa.
"Ai nói không phải chứ, ngày trước tôi nhìn thấy anh ta trên tivi, rõ ràng là sở hữu nhiều tiền như thế nhưng mặt mày lúc nào cũng như trái khổ qua, bây giờ mới hiểu được trong lòng anh ta khổ sở thế nào."
Mọi người chửi Quách Xương Thắng không phải con người. Thím An giơ tay: "Chỉ có mỗi mình tôi cảm thấy bài hát đó của anh ta hát rất hay thôi sao?"
"Đúng là rất hay."
Mọi người thảo luận về nguồn gốc của bài hát này: "Cũng không biết là dân ca ở đâu, sau này nếu tôi khai trương cũng có thể thuê người về hát bài này, nghe vui đáo để luôn."
Đang nói chuyện thì có người đi từ bên ngoài vào, mọi người lập tức dừng trao đổi và nhìn về phía người tới.
Chú Minh chen ra ngoài cùng, chào hỏi đối phương: “Anh Sáu, sao lại tới đây vậy?"
Ông ta nhìn về phía cô gái trẻ đi đằng sau chú Sáu, độ tuổi còn rất trẻ, trông còn hơi dè dặt, lúc này, đột nhiên phúc đến thì lòng sáng ra: "Đây có phải là con gái ruột của ông không?”
Chú Sáu gặp được chuyện vui nên tinh thân sảng khoái lắm: "Đúng rồi! Đây là Bảo Linh, con gái ruột của tôi, đại sư đã giúp tôi tìm được con bé nên tôi dẫn nó đến đây cảm ơn đại sư."
Các hàng xóm chen chúc nhau vây quanh, đương nhiên bọn họ cũng quen biết chú Sáu rồi, nhưng họ lại chưa bao giờ từng nghe nói tới việc ông ta có con gái ruột cả, thế là mồm bọn họ cứ liến thoắng hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì: "Con gái ông không phải là Giai Dĩnh sao?”
Chú Minh lo lắng chú Sáu không thể tìm được con gái đẻ (cũng sợ đối phương không chịu nhận chú Sáu) nên mới không nói lại chuyện này có bất cứ ai khác. Lúc này, nghe nói chú Sáu có con gái ruột mà bọn họ đều kinh ngạc.
Chú Sáu mới kể vắn tắt lại tình hình cho họ nghe. Các hàng xóm đều chửi Giai Dĩnh hồ đồ rồi lại quan sát Bảo Linh: "Là một đứa trẻ tốt, trước đây đã chịu quá nhiều khổ cực rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận