Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 23: Văn Văn Là Con Ai

Chương 23: Văn Văn Là Con AiChương 23: Văn Văn Là Con Ai
Thông qua phỏng vấn và điều tra suốt mấy ngày nay của bọn họ cũng biết được sau khi A Trung chết, A Phong đã một mình dẫn Văn Văn đến Nguyên Lãng sinh sống. Hơn nữa, A Anh còn nhận thêm một số tiền lớn vào tài khoản, là tiền bồi thường của công ty bảo hiểm. Khi còn sống, A Anh đã mua một bảo hiểm tai nạn cho chồng, người thừa hưởng chính là cô ta. Đương nhiên, A Anh cũng mua thêm một phần và người thừa hưởng là A Trung.
Sau khi luật pháp có hiệu quả được hai năm thì A Trung bị xe đâm chất. Sau khi A Anh nhận được tiền bồi thường đã chia đôi, một nửa cho A Phong, một nửa giữ lại cho mình.
Bà A Hương dựa người lên bàn gào khóc, nếu cái chết của con trai là chuyện ngoài ý muốn thì bà ta chỉ có thể chửi ông trời không có mắt hoặc là nghi ngờ bản thân, liệu có phải quanh năm đoán mệnh thay người ta cho nên mới dẫn đến việc con trai chết yểu, cháu gái không rõ tung tích hay không.
Nhưng con trai lại là bị người ta hại chết, bà ta không thể nào chấp nhận được chuyện này. Bà ta không tài nào hiểu được tại sao con người có thể xấu xa đến thế. Một ngày làm vợ chồng trăm ngày ân ái, A Trung là một người cần cù và thật thà, tại sao A Anh lại phản bội con trai bà ta, hơn nữa còn muốn hại mạng của anh ta?
Tô Niệm Tinh thật sự cũng không ngờ được chân tướng lại như vậy, cô vẫn ôm theo một tia hy vọng cuối cùng: "A Phong đã khai rồi sao? Gã đã thừa nhận bọn họ thông đồng với nhau?"
Bà A Hương gật đầu: "Mới đầu gã không chịu khai nhưng mấy hôm nay a sir đã điều tra ở Nguyên Lãng rất rõ ràng rồi, tuyệt đối không sai được đâu. Trước khi A Anh kết hôn đã từng qua lại với A Phong. Cô ta muốn kết hôn với A Phong nên giả vờ nói mình đã mang thai rồi, nhưng A Phong không có tiền, không thể nuôi được đứa con. Gã quen biết con trai bà cho nên nổi lên ý định xấu, kêu A Anh chủ động quyến rũ con trai bà. Con trai bà trời sinh hay mắc cỡ nên thật sự trúng bẫy của cô. Sau khi biết được A Anh mang thai, con trai bà mừng rỡ như điên, vội lấy cô ta, sau khi kết hôn chưa được bao lâu thì đẻ Văn Văn."
Tô Niệm Tinh có một loại cảm giác hoang đường như linh hồn xuất khiếu, mưu tài hại mệnh cũng thôi đi, vậy mà lại còn khiến người chết đổ vỏ? Cô mập mờ hỏi: "Vậy Văn Văn là con của ai?"
Nếu A Anh đã quen biết A Phong từ trước khi kết hôn vậy sau khi kết hôn chắc chắn cũng đã không ít lần vụng trộm. ....
Nhắc đến Văn Văn, cuối cùng thì bà A Hương đã kích động đến mức sụp đổ cũng dần bình tĩnh lại. Đột nhiên bà ta nhướng mày, thở ra một hơi: "A Phong cũng không ngờ Văn Văn không phải là con của anh ta, A Hương vẫn luôn lừa anh ta nói đó là con của anh ta nhưng thật ra lại không phải. Con bé là con của con trai bà. A sir đã giúp xét nghiệm DNA rồi, lúc sir nói tin tức này cho A Phong biết bà còn đứng ngay trong phòng camera nhìn mà, cháu không trông thấy bộ dáng hối hận của anh ta đâu. Đáng kiếp! Anh ta giết chết con trai bà, bị A Anh lừa cũng là đáng kiếp! Thiên lôi đánh xuống!"
Tiếp sau đấy chính là những lời thô tục phun ra như máy khâu nhưng bà ta vẫn chưa thể bình tĩnh lại, giật mái tóc đã được chải chuốt kỹ lưỡng ra, nhắm vào một đám người qua đường lúc thì chửi lúc thì suy sụp gào khóc, lúc thì nấc lúc thì cười, trông giống một bà điên, người đi đường đều bị bà ta dọa sợ vội vàng tránh xa.
Tô Niệm Tinh chỉ có thể ở bên cạnh cổ vũ bà ta: "Tuy rằng A Trung đã đi rồi nhưng Văn Văn vẫn còn đây, con bé là cháu gái ruột của bà, đây cũng chính là may mắn trong bất hạnh."
Bà A Hương lùi lại ba bước, đôi mắt đục ngâu dần dần khôi phục lại vẻ tỉnh táo, sau đó lại ngồi bệt ở đầu đường gào khóc thảm thiết.
Tổ trọng án phá được một vụ án mạng, ở nội địa có khả năng sẽ công bố kết quả điều tra một chút, nhưng phía cảnh sát Hương Giang lại tổ chức họp báo, triệu tập phóng viên để giới thiệu vắn tắt về tình tiết vụ án.
Bạn cần đăng nhập để bình luận