Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 245: Tôi Có Thể Tố Cáo Bà Tội Vu Khống

Chương 245: Tôi Có Thể Tố Cáo Bà Tội Vu KhốngChương 245: Tôi Có Thể Tố Cáo Bà Tội Vu Khống
Viên cảnh sát mặc quân trang lập tức nổi giận: "Thưa bà, mong bà chú ý cách ăn nói của mình, tôi có thể tố cáo bà tội vu khống."
Các hàng xóm cũng đồng loạt đứng về phía Tô Niệm Tinh: "Cô ấy đã giúp cô bói ra được con trai cô đang ở đâu mà cô còn tìm tới tận cửa đòi tiền, cô đúng là vô lý âm âm."
Cũng có người cảm thấy Cao Thục Nghi vô lý gây sự: "Lẽ nào cô hy vọng con trai mình bị bắt cóc? Hy vọng được trả một trăm vạn tiên chuộc?”
"Loại người gì đâu không biết, bói không chuẩn vậy cô yêu cầu trả tiền còn có chút lý lẽ, nhưng người ta bói rất chuẩn mà cô còn đòi trả tiền về, cô vô lý vậy mà nghe được hải!"
Cũng có người nhắc nhở người phụ nữ này: "Cô ấy bói chuẩn như vậy, bây giờ cô đắc tội với cô ấy rồi, sau này cô ấy không xem bói cho cô nữa thì phải làm sao?”
Cao Thục Nghi sững sờ, Lâm Nghiệp Cường thấy có nhiêu hàng xóm đứng về phía Tô Niệm Tinh như vậy cũng biết khoản tiền này không đòi về được rồi, anh ta liếc mắt ra hiệu cho vợ rồi dẫn con trai chuồn nhanh khỏi quán.
Cuối cùng Tô Niệm Tinh cũng được yên bình, cô nói lời cảm ơn hàng xóm rồi tặng cho mỗi một hàng xóm đã lên tiếng thay mình một cốc trà sữa.
Hàng xóm nhận được trà sữa miễn phí đi ra khỏi quán với vẻ sung sướng: "Ôi chao, trà sữa miễn phí đúng là ngon tuyệt"...
"Ôi, cô đã nghe gì chưa? Giảo Bà Trân đã sang nhượng quán ăn rồi đấy."
Mới sáng sớm trong quán Tô Thần Toán đã chật ních người, khẩu vị của người Hương Giang thanh đạm, tiểu long bao thuộc dạng mỹ thực Giang Nam, hương vị có vài phần tương tự với người Hương Giang, nên các hàng xóm láng giềng đều thích qua bên này ăn bữa sáng.
Buổi sáng làm một xửng tiểu long bao với thêm một tô cháo, chỉ sáu đô la Hồng Kông là có thể ăn no bụng, so với bánh mì dứa thì lời hơn nhiều rồi, hơn nữa, chỗ này còn có tin tức mới mẻ có thể nghe.
Quả nhiên, vừa mới ngồi xuống đã có bên môi giới bất động sản nói tin tức mới nhất cho mọi người nghe.
Bên cạnh lập tức có hàng xóm tiếp lời: "Thế này có gì kỳ lạ đâu, Thành đầu to vì cô ta mà chết, cô ta làm sao còn có thể ở lại cái đất này được nữa, còn nữa, cô ta cũng không biết làm bánh mì dứa thì phải?"
Giảo Bà Trân chuyển đi đã sớm nằm trong dự liệu của mọi người rồi, bên môi giới bất động sản thấy bọn họ không cảm thấy hứng thú với chuyện này mà có hơi thất vọng, nhưng anh ta cũng nhanh chóng hỏi tiếp với vẻ thần bí: "Các người có biết ai đã mua lại quán ăn của cô ta không?"
Mọi người lắc đầu, chuyện này thì làm sao biết được.
Bên môi giới bất động sản vẫn đang thừa nước đục thả câu, có người mất kiên nhãn giục: "Là ai hả?"
Thấy lòng tò mò của mọi người đã bị mình khơi lên, lúc này, bên môi giới bất động sản mới ho nhẹ một tiếng, tiết lộ bí mật: "Là DSE."
DSE là một cơ quan tư vấn ở Hương Giang. Hương Giang là một thành phố có kinh tế phát triển nhanh chóng, đồng thời sức cạnh tranh của nó cũng vô cùng ác liệt.
Muốn tìm được một công việc tốt thì học lực cao chính là nước cờ đầu nhanh nhất. Ở Hương Giang gần như chỉ có hai mươi phần trăm học sinh cấp ba có thể vào đại học, vì vậy các phụ huynh cực kỳ coi trọng điểm số của con em. Vì thế, các phụ huynh chỉ hận không thể chiếm hết toàn bộ thời gian ngoài giờ học của các con, đồng thời, tham gia thêm nhiều lớp học bổ túc cũng là một chuyện rất bình thường theo quan điểm của bọn họ.
Nghe nói là DSE, các phụ huynh có con lập tức nổi lên hứng thú: "Thật sao? Thế thì tốt quá rồi. Mỗi lần cháu gái tôi đến đường Russell đi học là tôi đều phải đưa nó qua đó, bây giờ chi nhánh được mở ngay trước cửa nhà rồi, cũng bớt được bao nhiêu chuyện.
À đúng rồi, thu phí thế nào vậy? Có chiết khấu gì không?"
"Bao giờ mới mở lớp? Bây giờ đang là nghỉ hè, nếu như bây giờ mở lớp thì tôi sẽ là người đầu tiên đi báo danh ngay."
"Giáo viên là ai thế? Liệu có phải các giảng viên chủ chốt tới đây không?”...
Các câu hỏi nối tiếp nhau xuất hiện, bên môi giới bất động sản bị các hàng xóm nhiệt tình hỏi han mà trên trán túa đầu mồ hôi.
Anh ta vuốt trán một cái: "Tôi nào có biết, quán ăn vừa mới được sang nhượng, vẫn chưa phái người tới đây nữa mà."
Tô Niệm Tinh bưng một xửng tiểu long bao qua đó thì nghe thấy các hàng xóm mồm năm miệng mười thảo luận về chuyện họ chành. Sau khi đưa xong đồ cô lại vòng về trước quây thu ngân, thi thoảng lại liếc mắt nhìn ra bên ngoài: "Rốt cuộc A Trân làm sao thế nhỉ? Đã mười giờ rồi mà vẫn chưa tới đây làm nữa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận