Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 597: Làm Bạn

Chương 597: Làm BạnChương 597: Làm Bạn
Tô Niệm Tinh xoa đầu cô bé: "Ừ. Thích không?"
Văn Văn gật đầu thật mạnh: "Thích!"
Tô Niệm Tinh không nóng lòng xem bói cho Văn Văn, mà nói ngày mai họ sẽ đến Lệ Chi Oa tham gia hoạt động thờ cúng tổ tiên. Mùng hai là ngày lành để cúng tổ tiên.
Tô Niệm Tinh giữ bà A Hương và Văn Văn ngủ lại nhà mình. Văn Văn ngủ cùng cô, bà A Hương ngủ sofa.
Ăn bữa sáng xong, ba người ngồi xe buýt đến Lệ Chi Oa.
Xuống xe buýt còn phải đi bộ một đoạn đường. Tô Niệm Tinh nhớ tới vụ án thi thể không đầu lần trước, dân bản xứ Hương Giang đã dung nhập vào thành thị, chỉ có một số người vẫn ở lại quê cũ: "Nghe nói Lệ Chi Oa chính là xóm làng ban đầu của người Hẹ."
Thôn làng được xây dựng dựa theo phong thủy, nhà cửa ngay ngắn có trật tự, sắp xếp tựa lưng vào ngọn núi dựa theo mô hình ba đường dọc chín đường ngang, trước thấp sau cao, xây tường vây bên ngoài. Đằng sau thôn làng trông rừng phong thủy, vây quanh thôn làng theo hình bán nguyệt, quay lưng về núi gần dòng nước có thể tụ tài chắn sát, đồng thời giảm thấp sức ảnh hưởng của thiên tài, cực kỳ có lợi cho hoàn cảnh sinh thái. Cây cối bản địa được trồng trong rừng phong thủy rất đa dạng, là môi trường sống quan trọng của nhiều loài động vật có vú và loài bướm.
"Phong cảnh nơi này thật sự rất đẹp, có cảm giác như rừng nguyên sinh. Rất hiếm khi thấy ở trung tâm thành phố." Tô Niệm Tinh hít sâu một hơi, cho dù bây giờ là mùa đông, Hương Giang cũng không có một chút hương vị vào đông, ngược lại càng giống mùa thu, nơi nào cũng có cảnh đẹp.
Bà A Hương cũng khen ngợi: "Đẹp hơn công viên Victoria, chung quanh toàn là cỏ xanh."
Tô Niệm Tinh nắm tay Văn Văn: "Đẹp không?"
Văn Văn không dời mắt được: "Đẹp. Có nhiều cây ghê."
Hương Giang phát triển rất sớm, quy hoạch đường phố hồi đó tất nhiên không thể so với bây giờ, trong thành phố đừng nói là cây cối, ngay cả cỏ dại cũng hiếm thấy, nơi nào cũng toàn là nhà cao tầng chi chít, ngay cả ngõ hẻm cũng rất chật hẹp.
Thấy những cành cây vải khô, bà A Hương tràn đầy tiếc nuối: "Tiếc rằng bây giờ không phải là mùa vải chín, không thì chúng ta có thể tự tay trải nghiệm cảm giác hái vải."
Văn Văn hơi tâm động, nắm tay Tô Niệm Tinh (bởi vì ra ngoài chơi nên Tô Niệm Tinh đeo bao tay), ngóng trông nhìn cô. Tô Niệm Tinh buồn cười: "Có phải lần sau em còn muốn đến đây chơi không?"
Văn Văn gật đầu, Tô Niệm Tinh quẹt mũi cô bé: "Được, sau này chúng ta lại đến."
Cô đang định đứng dậy thì Văn Văn bỗng kéo tay cô. Tô Niệm Tinh ngồi xổm xuống đối diện với cô bé: "Sao vậy?"
Văn Văn trịnh trọng thỉnh giáo cô: "Chị Tô, mẹ em mang thai em bé, mẹ có ăn vải được không?”
Tô Niệm Tinh sửng sốt trong chốc lát, không khỏi nở nụ cười, xoa đầu cô bé, gật đầu: "Tất nhiên là được."
Văn Văn cười toe toét, lộ ra mấy chiếc răng trắng tinh, lại đưa mắt nhìn về phía cây vải cách đó không xa. Tô Niệm Tinh và bà A Hương nhìn nhau, nụ cười của Văn Văn vừa rồi không phải là giả vờ, xem ra cô bé rất quan tâm đến mẹ.
Ba người lên núi, từ nơi này có thể quan sát toàn bộ Lệ Chi Oa. Bên ngoài những căn nhà này có một bức tường vây, được xây dựa vào ngọn núi, cao lên theo từng bậc thang. Văn Văn chỉ vào căn nhà thứ hai hàng thứ nhất: "Căn nhà trắng kia đẹp ghê, hoa trước cửa cũng đẹp. Tối nay chúng ta ngủ ở nhà họ, được không ạ?”
Tô Niệm Tinh và bà A Hương nhìn ngôi nhà đó, chỉ thấy căn nhà thứ hai đó là một nhà lầu hai tầng, tường được quét sơn trắng, ngoài cửa có hàng rào, đủ mọi màu sắc hoa mọc bên trong hàng rào, nhìn từ xa tựa như một vườn hoa. Đừng nói là Văn Văn thích, ngay cả Tô Niệm Tinh và bà A Hương cũng cảm thấy sống trong căn nhà này sẽ rất sung sướng: "Ừ, chúng ta sẽ ngủ ở đây. Nghe nói ở nông thôn buổi tối có thể ngắm sao trời."
Đôi mắt đen láy như quả nho của Văn Văn tức khắc tròn xoe, vừa đáng yêu vừa mờ mịt.
Đúng lúc này, một hộ gia đình từ trong làng bước ra, thấy họ thì chỉ nhìn lướt qua rồi vội vàng rời đi.
Tô Niệm Tinh cau mày, sững sờ nhìn bóng lưng của ba dân làng kia.
Bà A Hương thắc mắc: "Sao vậy?"
"Vừa rồi bà có để ý thấy tướng mạo của ba người kia?" Tô Niệm Tinh không thể ngờ được rằng tại một nơi cảnh đẹp nên thơ cỡ này mà lại che giấu nhiều kẻ đại gian đại ác đến thế.
Bà A Hương gật đầu: "Lỡ không chính xác thì sao? Cháu cũng biết chỉ xem tướng mạo thì chưa chắc đã chuẩn còn gì." Nhưng Tô Niệm Tinh lại không nghĩ vậy: "Nhưng xác suất để tướng mạo của cả ba người này đều không chính xác, có phải là hơi thấp không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận