Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 598: Bây Giờ Chúng Đã Thu Liễm Rất Nhiều

Chương 598: Bây Giờ Chúng Đã Thu Liễm Rất NhiềuChương 598: Bây Giờ Chúng Đã Thu Liễm Rất Nhiều
Bà A Hương ngẫm nghĩ: 'Bà thấy họ không còn trẻ trung gì, biết đâu là rửa tay gác kiếm thì sao? Hồi xưa Hương Giang rất rối loạn, thời điểm dân giang hồ kiêu ngạo nhất, mỗi ngày đều có người chết trên đường. Cháu thấy hiện giờ Hương Giang loạn lạc là vì cháu chưa thấy được thời điểm rối ren nhất. Bây giờ chúng đã thu liễm rất nhiều."
Tô Niệm Tinh thừa nhận lời nói của bà ta là đúng. Vừa rồi cô còn nghĩ có nên báo cho giám sát Lương biết Lệ Chi Oa chứa chấp ba ác nhân hay không, nhưng lỡ đối phương đã rửa tay gác kiếm thì sao anh ấy điều tra được?
Bà A Hương hỏi Tô Niệm Tinh: "Cháu nghĩ căn nhà nào là nhà của Quách Xương Thắng?"
Tô Niệm Tinh chỉ vào chính giữa: "Chắc là bên kia, lưng tựa núi gân dòng nước, nhà cũng khí phái nhất, ngói nhà chắc là lưu ly, ánh nắng chiếu xuống lấp lánh phát sáng. Bà xem, còn có một chiếc xe sang đậu trước cửa nhà."
Bà A Hương giơ ngón cái khen ngợi: "Tinh mắt lắm. Bà cũng nghĩ vậy! Có muốn lại gân xem thử không?”
Tô Niệm Tinh đến đây để du lịch, tất nhiên phải vào làng ngắm nhìn.
Ba người xuống núi, bước vào làng toàn là đường nhỏ, chiều ngang chỉ đủ để một chiếc xe chạy vào. Rẽ sang bên phải thì thấy một nhóm người, những người này đang vây quanh một chiếc xe sang tò mò ngắm nghía.
Loại xe sang cỡ này cho dù là ở thành phố cũng hiếm thấy.
Có một người đàn ông vuốt ve thân xe, lập tức bị người bên cạnh mắng: "Suy Tử Vân! Ông không biết thể chất của ông là gì à? Sao còn dám đụng vào xe xịn cỡ này? Ông không nhớ bài học cũ đúng không?" Tô Niệm Tinh nhíu mày. Nhìn từ bề ngoài thì người đàn ông này khoảng hơn bốn mươi tuổi, mà người đàn ông chỉ trích ông ta lại là một chàng trai trẻ tầm hai mươi tuổi, đều là người cùng làng thì nhất định là trưởng bối của cậu ta, thế mà cậu ta lại vô lễ chỉ trích trưởng bối, còn gọi biệt danh của đối phương, sao thanh niên này không có giao giáo gì hết vậy?
Thế mà những người khác còn hùa theo thanh niên: "Đúng đấy! Thể chất của ông là gì chẳng lẽ ông không biết? Lỡ ông làm hại chiếc xe này không thể nổ máy, Quách tiên sinh kêu ông đền tiền thì ông có đền nổi không?"
Suy Tử Vân co quắp rụt tay về. Trông ông ta rất nghèo khổ, quần áo đã giặt đến bạc màu, tay đầy vết chai.
Tô Niệm Tinh tiến vê phía trước hai bước đánh giá ngũ quan của ông ta. Lần đầu tiên cô gặp một người có tướng mạo kỳ lạ cỡ này. Ấn đường xám ngoét, sơn căn có vân ngang, vành tai mỏng, gian môn lõm xuống, cung điền trạch hẹp hòi, tất cả đều có hết. (Sơn căn: vùng sống mũi giữa hai mắt; gian môn: vùng da chỗ đuôi mắt; cung điền trạch: vùng da tính từ trên mi mắt đến dưới lông mày, đại biểu cho đất đai ruộng vườn... )
Bà A Hương cũng ngây ngẩn cả người. Bản lĩnh xem tướng của bà ta chênh lệch không nhiều với Tô Niệm Tinh, chẳng qua bà ta chỉ biết xem tướng chứ không biết bói nhiều kiểu như Tô Niệm Tinh. Thấy tướng mạo này, bà ta cả kinh há hốc miệng: "Cậu ta bị ông trời giáng trừng phạt à? Sao trông tướng mạo xui xẻo vậy?"
Bị những người kia chèn ép, Suy Tử Vân không dám cãi lại, đành phải xoay người về nhà. Tô Niệm Tinh và bà A Hương nhìn theo bóng lưng ông ta, sau đó đi đến trước mặt mấy người thanh niên, hỏi vì sao họ lại gọi ông ta là Suy Tử Vân (Vân xui xẻo).
Những người này đều mở Nông Gia Nhạc ở nhà, thấy có du khách đến đây, thái độ của họ lập tức thay đổi 180 độ: "Cô hỏi ông Suy Tử Vân kia hả? Đen đủi thật sự. Khắc cha khắc mẹ khắc vợ khắc con, ai dính vào ông ta đều sẽ gặp xui xẻo. Ông ta là kiểu chỉ cần đi ngang qua cửa nhà cô, cô sẽ có khả năng vấp ngã một lần."
"Đúng thế, quý khách, nhất định không được dính vào ông ta, cũng đừng nói chuyện với ông ta.'
Kế tiếp, đám thanh niên này kể lại lịch sử xui xẻo của Suy Tử Vân. Hình khắc lục thân đã đành, ông ta buôn bán sẽ bị lỗ, trông hoa màu sẽ mất tiền, thậm chí đi làm công cho người ta bảo đảm có thể kiếm được tiền, cuối cùng ông ta cũng trở vê với thương tích đầy người.
"Thế thì sao ông ta sống được đến bây giờ?" Tô Niệm Tinh khiếp sợ đến mức không thể khiếp sợ hơn được nữa. Ngay cả làm công cho người ta mà cũng phải đền tiên, đến mức này thì còn đường sống nào nữa? Vì sao ông ta vẫn có thể sống đến bây giờ?
Có một thanh niên nói: "Làng chúng tôi là làng du lịch, hằng năm đều có một khoản tiền du lịch. Ông ta sống nhờ vào khoản tiền bồi thường đó."
Còn có một thanh niên vui vẻ nói: "Thỉnh thoảng ông ta cũng sẽ làm việc giúp Quách tiên sinh. Chỉ cần ông ta ngồi trong công ty đối thủ một buổi sáng thì chắc chắn công ty đối thủ sẽ xúi quẩy. Chẳng qua làm vậy thì sẽ không thể đòi được tiền nợ. Trừ phi thật sự muốn trút giận, không thì bình thường Quách tiên sinh sẽ không thuê ông ta."
Tô Niệm Tinh bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận