Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 968: Chuẩn Rồi! Chính Là Chuyện Này Đấy

Chương 968: Chuẩn Rồi! Chính Là Chuyện Này ĐấyChương 968: Chuẩn Rồi! Chính Là Chuyện Này Đấy
Chú Mính sáp lại gần: "Chuẩn rồi! Chính là chuyện này đấy! Tối hôm qua La Tử Vi bị người bắn ngay trên phố, cũng may mà vào thời khắc nguy cấp có vệ sĩ cứu, nhưng cánh tay vẫn trúng một phát đạn, được đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi."
Chú An nói với cô: "Đại sư, hai quẻ của Lý Thiêu Quang cộng lại cũng được một trăm điểm, giờ là ngang cô rồi, tiếp theo đấy cô cũng phải cẩn thận ứng phó đấy nhé."
Thím An thấy ông ta tạo áp lực lớn như vậy cho đại sư mới lườm ông ta một cái: "Đại sư vẫn rất lợi hại đấy chứ. Tuy rằng trong cuộc thi lần này không thi bói nhân duyên và tìm người nhưng thực lực tổng hợp của đại sư là mạnh nhất.
Những người khác đều có nhược điểm, ví dụ như Chung Đức Đường giỏi xem tướng mặt và bói thị trường cổ phiếu nhất, nhưng lời tiên đoán của ông ta lại không được nhiều điểm.
Lý Thiều Quang am hiểu tử vi đấu số và bát tự nhưng lại không giỏi xem tướng mặt."
Chú Minh cũng bắt đầu khẩn trương cả lên: "Cái ông Trương Dật Tiên kia cũng khó đối phó lắm đấy nhé, ông ta dự đoán về doanh thu phòng vé của [Đào Long], bây giờ doanh thu đã được ba nghìn năm trăm vạn rồi, xem chừng lần này lời tiên đoán của ông ta cũng sẽ ứng nghiệm đấy, hơn nữa, mười vòng thi đấu lần trước, ông ta đều đáp đúng hết cả."
Chú An cũng tò mò hỏi: "Đại sư, kỳ này các cô đã ghi hình xong rồi đúng không? Cô được bao nhiêu điểm? Có cao hơn bọn họ không?" Các hàng xóm đồng loạt nhìn qua đó.
Tô Niệm Tinh lại giơ tay kéo khóa miệng: "Tôi đã ký vào hợp đồng bảo mật rồi, không thể tiết lộ."
Các hàng xóm lòng nóng như lửa đốt nhưng lại ngại vì thời gian cho nên chỉ có thể đợi tiếp.
Bà A Cam kêu mọi người kiên nhẫn một chút: "Sáu ngày còn đợi được thì thôi, còn thiếu gì một ngày nữa sao. Ngày mai mười giờ có thể xem được rồi, cơm ngon không sợ muộn mà mọi người.
"Tôi muốn xem vòng hai thi cái gì, vòng trước đúng là kích thích thật đấy."
Cho dù mọi người có sốt ruột cỡ nào thì cũng chỉ có thể đợi chờ.
Ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh đến nhà của Quách Vân Khởi - biệt thự Vịnh Thâm Thủy.
Sắc mặt của Trịnh Hạm Ninh rất kém, trông khác biệt rất nhiều so với lần trước gặp được, cô ta không còn khí thế của nữ doanh nhân thành đạt mà trông giống như mắc bệnh nặng vậy.
Trịnh Hạm Ninh vừa nhìn thấy Tô Niệm Tinh tới đã vội vàng mời cô ngồi xuống, sau đó lại quay đầu nhìn Quách Vân Khởi đang vô cùng khẩn trương: "Em thật sự không sao mà, anh đừng khẩn trương như vậy."
Quách Vân Khởi trải qua tu dưỡng nên ngược lại, sắc mặt đã hồng hào hơn ngày xưa rất nhiều, quần áo mặc trên người cũng chủ yếu là thoải mái. Anh ta không thích ra ngoài xã giao, tham gia hoạt động phần lớn cũng là vi công ty mà thôi.
Tô Niệm Tinh hỏi tình hình của Trịnh Hạm Ninh thế nào.
Quách Vân Khởi vội vàng trả lời thay cô ta: "Sau khi cô ấy mang thai, cả người cứ khó chịu không thôi, thường xuyên nôn nghén, không ăn được gì. Bác sĩ còn nói đây là tình trạng bình thường. Nhưng có nhà nào tình trạng bình thường mà không ăn được cơm sao? Rõ ràng là đã đói đến gầy rạc cả người đi rồi."
Anh ta nói liến thoắng các tật ra khiến Trịnh Hạm Ninh dở khóc dở cười, cô ta nói với Tô Niệm Tinh: "Anh ấy khẩn trương quá thôi, bác sĩ đã nói không có vấn đề nhưng anh ấy không chịu tin."
Quách Vân Khởi không muốn cãi nhau với cô ta mà chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Cô xem một quẻ cho cô ấy trước được không?"
Tô Niệm Tinh thấy anh ta lo cho đứa bé như thế cũng không phí lời nữa mà xem chỉ tay cho Trịnh Hạm Ninh.
Tình huống tốt vuột xa mong đợi của cô luôn ấy chứ: "Đứa bé sẽ chào đời thuận lợi."
Quách Vân Khởi thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."
Lúc này, Trịnh Hạm Ninh mới bật cười: "Em đã sớm bảo anh là con không sao rồi mà anh cứ căng thẳng hoài."
Tô Niệm Tinh cũng bật cười: "Ở độ tuổi này của anh ta có thể có thêm một đứa con, khẩn trương cũng là chuyện rất bình thường thôi, sau này có con rồi, cô ở bên ngoài làm việc còn anh ta chuyên tâm chăm con, thế này cũng tốt biết bao."
Trịnh Hạm Ninh nghe kế hoạch của cô mà gật đầu hài lòng: "Không tồi."
Quách Vân Khởi cũng nở nụ cười.
Nói xong chuyện này, Tô Niệm Tinh hỏi vê dự định gần đây của anh ta: "Anh đọc sách thế nào rồi?" Nhắc đến chuyện này là Quách Vân Khởi lại đau đầu: "Có khả năng tôi phải học cả đời quá, thật sự khó lắm”
Bạn cần đăng nhập để bình luận