Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 400: Không Thấy Nữa Rồi

Chương 400: Không Thấy Nữa RồiChương 400: Không Thấy Nữa Rồi
Giờ cao điểm buổi sáng ở quán ăn đã qua, Tô Niệm Tinh bật tivi lên, sở dĩ trong khoảng thời gian náo nhiệt nhất không mở ra, một là vì giọng nói chuyện của các thực khách quá lớn át hết tiếng tivi. Hai là cũng vì sợ các thực khách vừa ngồi xuống là sẽ không đi nữa, ảnh hưởng đến việc làm ăn, vì thế cô mới đợi giờ cao điểm qua đi rồi mới bật tivi sau.
Đúng tầm giờ này thì các hàng xóm sẽ lục tục kéo tới đây xem tivi. Ngay khi mọi người đang xem đến hăng say thì bên ngoài lại vang lên tiếng khóc.
Bọn họ thò đầu ra ngoài nhìn thì chỉ thấy Khẩu Thủy Toàn đang chạy bước nhỏ từ phía đối diện qua đây với vẻ kinh hoàng và lo lắng.
Phía sau anh ta không có cô gái trẻ đi theo, các hàng xóm đoán là anh ta đi đón người không suôn sẻ rồi.
"Khẩu Thủy Toàn, 'điều nữ cậu đâu?"
'Điều nữ trong tiếng Quảng Đông có nghĩa là bạn gái, điều tử' nghĩa là bạn trai. Rất nhiều người Hương Giang hay dùng 'mã tử' để gọi bạn gái. Mới đầu từ này mang nghĩa sỉ nhục nhưng bây giờ lại là một từ trung tính.
Chẳng qua, các hàng xóm láng giềng ở đường Paterson vì muốn phân biệt với dân giang hồ nên thường gọi bạn gái thành điều tử. '
Khẩu Thủy Toàn sụp đổ gào khóc: "Không thấy nữa rồi. Cả nhà cha vợ đều chuyển đi hết rồi."
Các hàng xóm láng giềng đưa mắt nhìn nhau, chắc chắn là vì cha vợ không đồng ý nên cưỡng chế dẫn con gái chuyển nhà đi, đoạn tuyệt với Khẩu Thủy Toàn rồi.
Bọn họ lại đồng loạt an ủi anh ta: "Các cậu vẫn chưa kết hôn nên cũng không được pháp luật bảo vệ, chuyện này không dễ nói đâu."
Khẩu Thủy Toàn lại nằm bò ra bàn khóc.
Đúng lúc này thì anh Minh đi từ bên ngoài vào với vẻ mặt sung sướng.
Có vị hàng xóm nhìn thấy cách ăn mặc này của anh ta: "Anh Minh, gần đây anh ăn mặc chỉn chu tươm tất như thế, trông cứ như khổng tước xòe đuôi ấy, đang hẹn hò đúng không?”
Anh Minh liếc mắt nhìn bộ tây trang của mình: 'Rõ ràng như vậy sao?"
Các hàng xóm vừa nghe được ý tứ này cũng biết, xem ra là đã theo đuổi được rồi.
Tất cả đều tò mò vây quanh anh ta: "Ai thế? Bao nhiêu tuổi? Đang làm việc ở đâu?"
Các câu hỏi nối tiếp nhau như bom rơi hàng loạt khiến anh Minh không thể chịu được: "Sau này lại nói với mọi người sau đi, mong các chú các bác ra tay nương tình với tôi. Đợi chúng tôi viên mãn rồi, tôi nhất định sẽ gửi thiệp mời cho mọi người."
Các hàng xóm bật cười: "Được! Vậy tôi đợi đấy nhé."
Bên này, bọn họ đang náo nhiệt thì anh Minh phát hiện ra Khẩu Thủy Toàn đang thầm thút thít khóc. Anh ta chủ động đi lên vỗ vào vai đối phương: "Sao thế này? Đã là người sắp làm cha rồi mà còn khóc nhè nữa, cẩn thận tương lai bị con cậu cười nhạo đấy?"
Khẩu Thủy Toàn khóc càng to hơn.
Các hàng xóm láng giêng nháy mắt ra hiệu với anh Minh. Anh ta làm vậy là cố tình chọc ngoáy vào chỗ đau của người ta rồi.
Có người ghé sát bên tai anh ta nhỏ giọng nhắc nhở. Anh Minh chợt hiểu ra, cũng bắt đầu thấy đồng cảm với cảnh ngộ của Khẩu Thủy Toàn: "Đúng là xui xẻo thật."
Cũng không biết đã qua bao lâu mà bên ngoài có người chạy vào đây: "Khẩu Thủy Toàn, nhanh nhanh nhanh, cha vợ cậu tới kìa, mau về nhà đi."
Các hàng xóm vừa nghe thấy có phim để xem là vội vàng khuyên Khẩu Thủy Toàn về nhà: "Có lẽ cái thai vẫn chưa bị phá đâu, cậu mau đi đi."
Khẩu Thủy Toàn lập tức lau khô nước mắt rồi lao ra khỏi quán ăn.
Có vài hàng xóm đi theo qua đó xem náo nhiệt, có vài hàng xóm thì ở lại xem tivi, còn có vài hàng xóm đáng bàn tán: "Cha vợ của cậu ta chắc chắn tới nhà bàn điều kiện rồi, nói không chừng sẽ đòi sính lễ tám đến mười vạn."
"Tôi cũng thấy vậy."
Đến tâm trưa, gân như các hàng xóm láng giềng đều cầm được một tấm thiệp mời của Khẩu Thủy Toàn: "Nhanh như vậy đã kết hôn rồi sao? Khẩu Thủy Toàn thật có phúc."
Khẩu Thủy Toàn thì lại cười ngô nghê.
Có hàng xóm láng giềng tò mò hỏi: "Cho bao nhiêu sính lễ thế?"
Khẩu Thủy Toàn cũng không giấu gì mọi người: "Tôi không có bao nhiêu của để dành, cha vợ chỉ lấy ba vạn mà thôi."
Các hàng xóm vừa nghe chỉ lấy ba vạn lập tức khuyên nhủ anh ta: "Không nhiều, xem ra cậu đã gặp được người tốt rồi, sau này phải đối xử với người ta cho thật tốt đấy nhé."
Khẩu Thủy Toàn gật đầu: "Tôi biết mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận