Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 393: Đại Sư, Tôi Mất Súng Rồi

Chương 393: Đại Sư, Tôi Mất Súng RồiChương 393: Đại Sư, Tôi Mất Súng Rồi
Không phải vợ là tên lừa đảo đấy chứ? Hay là tội phạm giết người? Hay là ngoại tình?
Lúc các hàng xóm muốn vểnh tai lên nghe ngóng thì cuối cùng Tô Niệm Tinh cũng đã bị anh ta thuyết phục mà đi cùng anh ta đến ngõ nhỏ bên cạnh.
Tuy rằng đã ra ngoài rồi nhưng cô vẫn không thích phá lệ, làm như vậy sẽ tăng thêm lượng công việc cho A Trân.
Cô khoanh tay quan sát anh ta: “Anh phải cho tôi một lý do hợp lý rồi tôi mới quyết định có thể giúp anh hay không."
Đại Lâm liếc mắt nhìn xung quanh, thấy ở đầu ngõ có cái đầu của hàng xóm thò vào nhìn, anh ta lập tức trừng mắt nhìn lại, sau đó kéo Tô Niệm Tỉnh đi vào sâu bên trong khoảng mười mấy mét nữa, sau khi xác nhận đối phương không thể nghe được mới nói lại tình hình: "Đại sư, tôi mất súng rồi!"
Tô Niệm Tinh sững sờ một lúc rôi mới phản ứng lại, cô giơ ngón tay ra rồi bắt chước tiếng: "Bằng bằng?"
Mấy hôm nay Đại Lâm làm nhiệm vụ theo dõi, cuối cùng thì tối hôm qua cũng bắt được hung thủ, sir Lương thông cảm cho bọn họ đã vất vả suốt mấy hôm nay nên cho bọn họ về nhà ngủ trước, sáng mai lại tới đồn cảnh sát giao nộp súng sau.
Anh ta vừa về đến nhà đã ngả đầu xuống ngủ ngay, lúc tỉnh dậy đã là chín giờ sáng, cũng không biết làm sao mà tìm kiểu gì vẫn không thấy súng của mình đâu.
Cảnh sát mất súng đã không phải là chuyện bị xử phạt nữa rồi, nếu để lại hậu quả nghiêm trọng thì anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Anh ta nắm chặt lấy tay của Tô Niệm Tinh: "Đại sư, sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cô, thật đấy, cô cứu tôi với. Tôi vất vả lắm mới thi đỗ vào trường cảnh sát, làm cảnh sát mặc quân trang tận ba năm mới vào được tổ trọng án, cô nhất định phải giúp tôi."
Lúc này, anh ta đã không còn tinh thân như ngày xưa nữa mà chỉ còn lại vẻ hoang mang mà thôi.
Tô Niệm Tinh cũng không dám chậm trễ: "Anh phải nói với tôi manh mối đã chứ? Súng mất ở đâu? Đã hỏi qua người nhà cả chưa?"
Đại Lâm gật đầu: "Tôi đã hỏi hết rồi, tôi sống chung với cha mẹ, còn có anh trai, chị dâu và cháu trai, bọn họ đều nói không lấy, lần này tôi chết chắc rồi."
Anh ta càng nghĩ lại càng tiu nghỉu. Còn nửa tiếng nữa là anh ta phải đến đồn cảnh sát rồi, nếu như không tìm được súng thì anh ta sẽ phải nói ra sự thật, đến khi ấy sẽ bị đình chỉ công tác ngay.
Tô Niệm Tinh gỡ găng tay xuống: "Được rồi, đừng mặt mày ủ ê nữa, để tôi xem cho anh."
Súng quan trọng như vậy mà không biết cất cho kỹ, bây giờ mới thấy hối hận cũng có làm được gì.
Đại Lâm thấy cô bằng lòng xem bói cho mình mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, anh ta giơ cả hai tay qua với vẻ chờ mong.
Các hàng xóm thò đầu vào bên trong nhìn, nhưng cách xa quá nên bọn họ không nhìn thấy hai người đó đang nói gì, chỉ trông thấy Đại Lâm đưa cả hai tay cho Tô Niệm Tinh: "Thế là sao vậy? Tại sao cậu ta lại giơ cả hai tay lên? Rốt cuộc ai mới là cảnh sát vậy?"
Bọn họ còn tưởng Tô Niệm Tinh muốn dùng còng tay để khóa tay Đại Lâm lại, thẳng cho đến khi anh ta hạ tay phải xuống dưới sự ra hiệu của Tô Niệm Tinh thì các hàng xóm mới chợt hiểu ra, hóa ra là định xem bói à.
Ở một bên khác, Tô Niệm Tinh đã xem xong chỉ tay, cảm thấy đau đầu vô cùng: "Là cháu trai anh mang đến nhà trẻ đấy, buổi sáng anh không hỏi nó à?"
Đại Lâm vắt chân lên cổ bỏ chạy, đương nhiên là anh ta vẫn chưa hỏi cháu trai rồi, lúc anh ta thức dậy thì cháu trai đã đi học mất rồi còn đâu.
Đại Lâm gần như dùng hết toàn bộ sức lực từ hồi bú sữa mẹ mà phóng như bay đi mất.
Các hàng xóm láng giềng nhìn thấy một cái bóng chạy băng qua nhanh như chớp, nhìn dáng vẻ hung ác đó của anh ta mà còn tưởng anh ta tới để tính sổ với bọn họ chứ, bọn họ sợ hãi vội vàng rụt cổ lại.
Nhưng tốc độ của bọn họ làm sao có thể là đối thủ của chàng trai trẻ tuổi được chứ, chỉ mới chạy được vài bước đã bị đuổi kịp, chỉ thấy anh ta nhảy vội lên chiếc xe ôm đang đợi khách ở ven đường: "Nhanh nhanh nhanh! Đến nhà trẻ Vịnh Đồng La maul"
Các hàng xóm đồng loạt liếc mắt nhìn hành động của anh ta với vẻ mặt ngơ ngác, có ý gì đây?
Nửa đời sau không phải để chỉ vợ mà là chỉ con à!
Tô Niệm Tinh vừa đi đến đầu ngõ đã bị các hàng xóm chặn lại: "Đại sư, vừa rồi cậu ta xem bói gì thế? Tại sao lại đến nhà trẻ? Có phải con của cậu ta đã xảy ra vấn đề gì rồi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận