Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 678: Cô Định Về Nội Địa Sao

Chương 678: Cô Định Về Nội Địa SaoChương 678: Cô Định Về Nội Địa Sao
Chứng minh thư ở Hương Giang được chia thành "thẻ căn cước công dân thường trú ở Hương Giang” và "thẻ căn cước công dân Hương Giang." Công dân lấy được thẻ căn cước công dân thường trú ở Hương Giang cũng chưa chắc đồng nghĩa với việc bị gạch bỏ hộ khẩu ở nội địa, chỉ có xin giấy hồi hương thì mới có thể chứng minh đã từ bỏ hộ tịch nội địa.
Tô Niệm Tinh không có bao nhiêu tiền trong tay, về đó cũng không đầu tư được bao nhiêu bất động sản nên cô tạm thời không dự định làm giấy hồi hương.
Sau khi giao xong hồ sơ, nhân viên công tác lại hỏi thêm vài câu, Tô Niệm Tinh không nghe hiểu được gì mấy nên giám sát Lương đành trả lời hộ cô.
"Nửa năm sau có thể lấy được thẻ căn cước công dân Hương Giang, bảy năm sau sẽ nhận được thẻ căn cước công dân thường trú ở Hương Giang."
Tô Niệm Tinh tặc lưỡi, hóa ra còn phải đợi lâu như vậy à.
"Tôi còn tưởng cổ phần ở Lệ Chi Oa đáng giá như thế thì hiệu suất làm việc của họ có thể nhanh hơn một chút chứ." Với kinh nghiệm sống hơn một năm này của cô cũng biết Hương Giang là một nơi tư bản câm quyền, có tiền có quyền thì có thể nhanh hơn người bình thường một bước.
Giám sát Lương bật cười: "Công ty của Quách Vân Khởi chỉ vừa mới thành lập thôi, tạm thời vẫn chưa có thành tích gì cả, đợi nó có thành tích rồi hiển nhiên tốc độ xét duyệt của đối phương sẽ nhanh hơn, vì lãnh đạo cũng sợ cô sẽ rút cổ phần mà."
Tô Niệm Tinh nghẹn họng nhìn trân trối, được rồi, cô thật sự không có suy nghĩ viển vông gì đây, phải thật thực tế mới được. Giám sát Lương dẫn cô lên xe: "Cô định về nội địa sao?"
"Đúng rồi, đợi tôi có tiền rồi chắc chắn sẽ về nội địa đầu tư, ở bên Hương Giang này phát triển có hạn, còn nội địa thì lại khác, chỗ nào cũng là cơ hội hết ấy. Hơn nữa, các ngành nghề của họ còn đang thiếu tiền lắm."
Giám sát Lương có hơi đăm chiêu, sau đó lại thở dài một hơi đầy não nề: "Nếu như có thể tới nội địa thăm thú thì tốt quá, trước đây tôi từng tới một lần rồi nhưng kết quả lại không được tốt cho lắm."
Tô Niệm Tinh vừa nghe đã có cảm giác có ẩn tình rồi, cô lập tức nghiêng người nhìn anh: “Sao vậy?”
Giám sát Lương cười khổ: "Năm ngoái tôi tới Thâm Quyến làm việc, vừa mới xuống khỏi nhà ga, tôi đi ngược dòng người để đi ra ngoài, chỉ cách có mấy chục mét ngắn ngủi thôi mà hành lý, ví tiên, điện thoại di động và thậm chí là cả bữa sáng ăn dở của tôi đều bị người trộm mất."
Tô Niệm Tinh bật cười ha ha: "Tốt xấu gì anh cũng là cảnh sát đó, sao lại thảm như vậy hả? Không một thứ gì chừa lại luôn."
"Thủ đoạn của mấy trên trộm đó thật sự quá nhanh, khó lòng phòng bị nổi, còn nữa, Hương Giang có súng còn ở nội địa thì lại không, kiểm tra ra dao súng đều không cho mang lên nhà ga, cho nên... Giám sát Lương thở dài nặng nề: "Thật ra tôi vẫn luôn muốn tới nội địa thăm thú, lần đó tiền bị trộm hết cả rồi, ăn với ở vẫn là nhờ đồng bào ở nội địa gom tiền cho tôi nên tôi cũng không tiện kêu người ta dẫn tôi đi ngắm cảnh, làm xong việc công là tôi vội vàng trở về ngay, chưa kịp ngắm cái gì hết á."
Lòng đồng cảm của Tô Niệm Tinh lập tức bị nhen nhóm: "Chuyện này có gì khó khăn đâu, tôi dẫn anh đi."
Giám sát Lương cong khóe môi lên: "Vậy chúng ta hứa luôn đấy nhé, nhất định phải cùng nhau tới nội địa, tôi vẫn còn rất nhiều ngày nghỉ vẫn chưa xài đến đâu."
Tô Niệm Tinh gật đầu như giã tỏi: 'Không thành vấn đề! Tôi dẫn anh đến thủ đô ăn ngự thiện, ở thủ đô tạm thời không phát triển bằng ở Thâm Quyến nhưng trị an sẽ tốt hơn rất nhiều đó."
Giám sát Lương thấy cô giống con mèo nhỏ tham ăn, phỏng chừng là chính bản thân cô thèm ăn thì có?
Anh không nhịn được mà bật cười: "Được! Nghe cô tất đó “...
Mùng bốn tháng bốn là ngày hoàng đạo mà bà A Hương bói ra, Tô Niệm Tỉnh cuối cùng cũng khai trương cửa hàng mới ở đường Russell, cô đặc biệt tổ chức nghi thức khánh thành và còn đăng cả quảng cáo lên báo.
Cái hôm khai trương ấy tổ chức hoạt động giảm giá 5%, ngay cả các hàng xóm ở Vịnh Đồng La cũng chạy qua đây xếp hàng góp vui.
Tô Niệm Tinh kêu A Trân và bà A Hương qua bên này giúp đỡ mới có thể ổn định tình hình náo nhiệt và đông đúc này.
So với đường Paterson thì lưu lượng người ở đường Russell nhiều hơn gần gấp ba lần, hơn nữa người trẻ tuổi ở bên này cũng nhiều, mua xong tiểu xong bao là xách lên rời đi, gân như không thích ở lại quán ăn cho nên xác suất lên đồ phải thật nhanh, để thuận tiện cho khách hàng hơn mà cô đã bố trí cho quầy thu ngân ở ngay cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận