Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 633: Hóa Ra Là Tự Cô Nghĩ Nhiều

Chương 633: Hóa Ra Là Tự Cô Nghĩ NhiềuChương 633: Hóa Ra Là Tự Cô Nghĩ Nhiều
Xương khoai lang báo ra một cái giá, Tô Niệm Tinh gật đầu: "Không đắt."
Cô móc tiền ra rồi liếc mắt ra hiệu cho giám sát Lương, mình định duỗi tay bê túi khoai lang nhưng không ngờ lực không tốt nên vấp ngã một cái, suýt chút nữa thì ngã.
Giám sát Lương đỡ cô: 'Không sao chứ, có bị treo chân không?”
"Có trẹo rồi." Tô Niệm Tinh kêu to một tiếng đầy khoa trương, kêu giám sát Lương đỡ mình.
Xương khoai lang nhìn vẻ mặt này của cô chỉ cảm thấy cô yếu ớt chứ cũng không để ý đến cho lắm, còn chủ động bê khoai lang ra ngoài giúp cô.
Tô Niệm Tinh gật đầu.
Khoai lang được bê ra cốp sau của xe .Jeep, Tô Niệm Tinh giơ tay bắt lấy tay của anh ta: "Cảm ơn anh nhiều nhé!"
Xương khoai lang chẳng hiểu gì cả nhưng vẫn bắt tay đối phương: "Không có gì."
Anh ta muốn rút tay về nhưng bàn tay lại bị nắm rất chặt.
Xương khoai lang nhìn chằm chằm qua đó thì thấy cô đang nhìn mặt đất đến ngây người, trông bộ dáng như sắp cắm đầu xuống đất đến nơi.
Anh ta sợ hết hồn, muốn giơ tay ra đỡ nhưng lại bị giám sát Lương ở bên cạnh giành trước một bước: "Không sao chứ?”
Tô Niệm Tinh không nói gì cả, giám sát Lương thấy tay cô vẫn còn nắm lấy tay của Xương khoai lang bèn nghĩ ra một kế: "Cô ấy hơi thiếu máu, thuốc để ở đằng trước, anh để ý cô ấy hộ tôi một lát nhé, tôi ra đằng trước tìm thuốc đã."
Hiển nhiên Xương khoai lang không có ý kiến gì rồi: "Được."
Anh ta nắm chặt lấy bàn tay của Tô Niệm Tinh và quan sát mi tâm của cô. Sắc mặt của cô gái này trắng bệch trông như mắc chứng rối loạn phân ly, xem chừng bệnh tình không nhẹ đây.
Giám sát Lương lục tìm thuốc ở đằng trước nhưng khóe mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Xương khoai lang, miệng thì lại lâm bâm với vẻ sốt ruột: "Thuốc để ở đâu rồi không biết? Sao lại không tìm thấy? Có phải lúc ăn sáng cô để quên ở quán ăn rồi không?"
Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng thì giám sát Lương cũng nghe được tiếng của Tô Niệm Tinh: "Tôi không sao, thấy đỡ hơn nhiều rồi."
Giám sát Lương lập tức lấy lọ thuốc ở bên cạnh ra: "Tìm được rồi."
Anh bước vội vài bước tới đỡ Tô Niệm Tinh: "Không sao chứ?”
Xương khoai lang buông tay Tô Niệm Tinh ra: "Mau uống thuốc đi? Trông sắc mặt của cô không được tốt cho lắm đâu."
Tô Niệm Tinh cúi đầu ghé nửa người vào trong lòng của giám sát Lương, để anh đỡ mình lên ghế phụ lái.
Giám sát Lương nói một tiếng với Xương khoai lang rồi rời khỏi nhà anh ta.
Anh lái xe đến một chỗ không người rồi mới nghiêng đầu hỏi: "Thế nào rồi? Bói ra được không?"
Tô Niệm Tinh hít vào một hơi thật sâu: "Bói được rồi. Quẻ tượng trước đó của tôi không bói sai đâu, anh ta quả thật đã từng giết người rồi nhưng cũng không phải thôn dân của Lệ Chi Oa. Đại khái là khoảng hai mươi lăm năm trước, khi ấy anh ta đang làm công ở thành phố, có một buổi tối công xưởng tăng ca nên anh ta không về nhà.
Hôm ấy, vợ anh ta bị khách vượt biên cưỡng hiếp, mẹ thì bị giết. Anh ta biết được tướng mạo của đối phương từ lời vợ nói, sau đó vợ anh ta không thể chịu được điều tướng từ các hàng xóm nên đã tự sát.
Sau đó anh ta đi khắp nơi tìm người, cuối cùng sau một năm cũng tìm được đối phương rồi giết chết kẻ đó. Sau này vẫn luôn sống ở Lệ Chi Oa."
Giám sát Lương thấy cô rơi nước mắt bèn vội vàng rút một tờ khăn giấy ra lau nước mắt thay cô: "Sao lại khóc?"
Tô Niệm Tinh hít một hơi thật sâu: "Mẹ anh ta với vợ anh ta chết vô cùng thảm. Tôi chỉ cảm thấy tên hung thủ kia đúng là đồ súc sinh. Xương khoai lang vì anh ta mà phải ngồi tù mấy chục năm thì thật sự không đáng."
Cô hít sâu mấy hơi liền, chợt sinh ra cảm giác mơ hồ đối với luật pháp: "Anh sẽ bắt anh ta sao?"
Giám sát Lương lắc đầu.
Tô Niệm Tinh cho rằng anh là vì mình khóc cho nên mới không bắt Xương khoai lang: "Thế này có phải không được ổn cho lắm không? Anh là cảnh sát không nên vì tình riêng."
"Không phải vì tình riêng. Thì cô cũng nói rồi đấy, đó là một người vượt biên nên chắc chắn không có ai báo cáo mất tích cả, cũng không được đồn cảnh sát lập án. Vụ án xảy ra từ hai mươi tư năm trước đã sớm quá thời gian truy án. Nếu tôi bắt anh ta thì thẩm phán cũng sẽ không phán anh ta có tội, vậy hà tất phải lãng phí cảnh lực làm gì." Giám sát Lương giải thích với vẻ nghiêm túc.
Tô Niệm Tinh đỏ bừng mặt. Hóa ra là tự cô nghĩ nhiều à.
Cô lau nước mắt: "Hung thủ không phải anh ta đâu! Tôi có thể bói ra được mấy năm nay anh ta vẫn luôn sống rất chất phác, cũng không hề sinh ra lòng đố ky với bất cứ ai cả."
Giám sát Lương gật đầu tỏ vẻ tán đồng với kết quả xem bói của cô: "Vậy giờ đi tìm Điền đầu trọc đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận