Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 759: Anh Không Sao Chứ

Chương 759: Anh Không Sao ChứChương 759: Anh Không Sao Chứ
Giám sát Lương không phủ nhận quan điểm của ông ta: 'Làm sao cháu có thể trở thành vật tặng kèm được chứ? Bán đồ nào có ai gói hàng tặng kèm một cách lộng lẫy xa hoa để che lấp đi sản phẩm chính đâu cơ chứ?"
Tô Niệm Tinh đẩy cửa đi vào, hai người đang giương cung bạt kiếm đồng loạt nhìn qua.
Cô chào hỏi hai người họ rồi đặt canh lên tủ đầu giường.
Tô Ngọc Bạch nghển cổ nhìn: "Canh gì thế? Ngửi thấy cũng thơm đấy?"
Tô Niệm Tinh thấy ông ngoại muốn ăn vì thế mới bảo: "Cháu múc một bát cho ông nhé? Lần này hâm nguyên con nên khá nhiều."
Phòng bệnh VỊP có luôn cả tủ bát, cô lấy bát từ trong tủ rồi múc cho mỗi người một bát canh.
Giám sát Lương cảm ơn cô.
Tô Ngọc Bạch thì nhận lấy bát canh rồi thử một hớp: "Ngửi rất thơm, ăn vào càng thơm hơn. Cô gái, khả năng nấu nướng của cháu cũng không tồi đấy, sau này chắc chắn sẽ là một người nội trợ hiên thục. Bác Tử là giám sát cấp cao, sau này tương lai xán lạn, cháu rất có mắt nhìn đấy!"
Tô Niệm Tinh lúng túng giải thích: "Canh này không phải do cháu nấu đâu, là đầu bếp trong quán cháu nấu hộ đấy, chứ cháu cũng không xuống bếp thường xuyên."
Tô Ngọc Bạch hiểu ra lập tức sửa miệng: "Chẳng trách tôi lại không ngửi được hương vị gia đình."
Giám sát Lương suýt chút nữa thì sặc sụa. Tô Niệm Tinh vội vàng võ lưng anh: "Anh không sao chứ?"
Giám sát Lương xua tay: "Anh không sao, anh cảm thấy canh rất ngon."
Anh liếc mắt nhìn ông ngoại như đang cảnh cáo: "Ông đừng nói lung tung mà, cháu lấy vợ chứ có phải lấy người giúp việc đâu."
Tô Ngọc Bạch lẩm bẩm: "Cô gái, tôi hỏi cháu nhé, cháu nhất định phải trả lời thành thật."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Ông nói đi ạ."
Tô Ngọc Bạch ho nhẹ một tiếng: "Cháu có thích vàng bạc châu báu, quần áo hàng hiệu, xe xịn và du thuyền không?"
Tô Niệm Tinh hơi sững sờ nhưng vẫn biết nghe lời phải: "Đương nhiên là thích rồi ạ, cháu nghĩ, trên đời này không có ai là không thích mấy thứ này đâu."
Tô Ngọc Bạch cười rất đắc ý với cháu trai mình, nhìn đi, bị ông đoán đúng rồi đó.
Giám sát Lương nghe thấy cô thật sự thích mấy thứ này lập tức cũng sửa miệng ngay: "Đợi anh xuất viện rồi sẽ dẫn em đi mua trang sức châu báu, quần áo hàng hiệu, xe xịn với du thuyền!"
Tô Niệm Tinh ngồi bên cạnh giường bệnh của anh: "Ngồi xe sang với du thuyền đi hẹn hò còn được, chứ dẫn em đi mua trang sức châu báu với quần áo hàng hiệu thì bỏ đi. Em mặc quần áo mà anh mua, người khác sẽ chỉ cho rằng em nhìn trúng tiền của anh chứ không coi trọng con người anh, vẫn nên đợi em nhận được tiền hoa hồng rồi sẽ tự mình mua sau đi."
Giám sát Lương cảm thấy không cần thiết phải phân chia rõ ràng như vậy: "Anh có thể cung cấp cho em được mà, thật ra anh có rất nhiều..." Tô Ngọc Bạch ho nhẹ một tiếng, ngấm ngầm cảnh cáo cháu trai mình.
Tô Niệm Tinh có hơi buồn cười, lại quay đầu nói với ông ta: "Ông ngoại, vậy mà hai người chúng ta lại cùng họ đấy, năm trăm năm trước chính là người một nhà, nếu như cháu thật sự kết hôn với An Bác và chụp ảnh gia đình, rồi lại in tên lên đó, sau đó treo lên tường, người khác nhìn vào sẽ còn tưởng cháu mới là cháu gái ông, còn An Bác là cháu rể ông ấy chứ, ông nói xem có phải chúng ta rất có duyên không?"
Tô Ngọc Bạch hơi sững sờ: "Con bé này nói chuyện cũng thú vị quá nhỉ."
Ông ta đang nhàn rỗi vô vị nên kêu cô qua đánh cờ với mình: "Một ván một nghìn đô la Hồng Kông."
Tô Niệm Tinh lắc đầu từ chối: "Ông ngoại, ông giàu có như thế còn cháu nghèo rớt như vậy, ông không kiếm được tiền thì vẫn sẽ có người kiếm tiền cho ông tiêu. Cháu đánh cờ với ông không chỉ lãng phí thời gian mà còn lãng phí tiền bạc, tính ra cháu lỗ bao nhiêu, cho nên, cháu không chơi đâu!"
Tô Ngọc Bạch nghe thấy cô cứ há mồm ra là nhắc đến tiên, không hề tôn trọng người già một chút nào cả: "Tốt xấu gì thì tôi cũng là trưởng bối của An Bác đấy nhé, sao cháu không có một tí lòng hiếu thuận nào vậy?"
Tô Niệm Tinh sẽ không bị ông ta ràng buộc đạo đức đâu nhé: "Bây giờ cháu vẫn chưa phải cháu dâu của ông, đợi khi nào thành thật rồi lại hiếu thuận ông sau cũng chưa muộn, cơm ngon không sợ muộn mà."
Tô Ngọc Bạch thấy cô tính toán chi ly như thế, cũng bị cô dày vò đến mức giận dỗi: "Được rồi! Nếu cháu thắng tôi thì tôi sẽ cho cháu một nghìn đô la Hồng Kông, còn nếu thua thì tôi không lấy tiền của cháu, thế đã được chưa?"
Lúc này, Tô Niệm Tinh mới miễn cưỡng tỏ ra khứ xử mà ngồi xuống đánh cờ với ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận