Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 511: Sao Rồi? Có Bói Được Không

Chương 511: Sao Rồi? Có Bói Được KhôngChương 511: Sao Rồi? Có Bói Được Không
Tô Niệm Tinh không có cách nào bói cho A Lệ. Trên đời này sẽ không có ai quan tâm tung tích của A Lệ, cho dù là cha mẹ của A Lệ thì e rằng cũng chỉ quan tâm tới số tiền mà A Lệ mang về, không thể nào để bụng tới cô ta.
Tô Niệm Tinh thông báo tin A Lệ mất tích cho giám sát Lương.
Giọng nói của anh trong điện thoại tràn ngập mỏi mệt: "Chúng tôi đã điều tra được sáu nạn nhân, đều là gái điểm."
Trái tim Tô Niệm Tinh nhất thời đập mạnh một nhịp. Sáu nạn nhân, nhưng báo chí chỉ đăng một mình CoCo, những người khác thậm chí không tìm được thi thể.
Cô trầm tư thật lâu rồi nói: "Trong số những người này có ai được người thân yêu thương không? Có lẽ tôi sẽ điều tra được người chết thông qua người nọ."
Giám sát Lương tỏ vẻ anh sẽ hỏi thăm, đến lúc đó sẽ cho cô một câu trả lời.
Sự thật lại khiến cô thất vọng, những cô gái làm nghề bán thân ấy đều bị cha mẹ ruồng rẫy nên mới bước lên con đường này, không một ai thật sự được yêu thương. Trên đời này có vô số người, nhưng không ai quan tâm đến họ, bất kể là người thân, hay là khách làng chơi.
Thậm chí cô còn bói toán cho em trai của Apple, nhưng thằng bé quá nhỏ, hoàn toàn không rõ chết có nghĩa là gì, trong đầu chỉ nghĩ đến ngày sinh nhật chị gái sẽ dẫn nó đi ăn một bữa tiệc lớn.
Vụ án nhất thời lâm vào bế tắc. Điều duy nhất đáng ăn mừng là công cuộc bảo mật của sở cảnh sát làm rất tốt, đến nay truyền thông vẫn chưa biết đây là một vụ án giết người liên hoan, không thì chắc chắn sở cảnh sát sẽ phải gánh vác áp lực rất lớn.
Mãi đến đêm nay, Tô Niệm Tinh thấy một người đàn bà, khuôn mặt bà ta hết sức tiều tụy, bước chân chậm chạp, vừa thấy đã biết là có bệnh trong người.
Thấy thế, A Hỉ nhanh chóng đỡ bà ta vào quán: "Bác ơi, bác định xem bói chuyện gì?”
Người đàn bà ngồi xuống, sau đó lấy ra một bức ảnh: "Đây là Hoa Tuệ, con gái của tôi."
Tô Niệm Tinh nhận lấy bức ảnh. Hoa Tuệ trông rất quen, Tô Niệm Tinh cảm thấy mình từng gặp ở đâu đó, nhưng trong lúc nhất thời cô không thể nhớ từng gặp ở đâu.
Người đàn bà nhìn Tô Niệm Tinh: "Đại sư, tôi bị bệnh nặng, lúc trước nằm viện, hầu như cứ cách hai ngày con gái tôi sẽ đến bệnh viện thăm tôi, nhưng con bé đã mất tích được hai tuần rồi. Mới đầu tôi nghĩ rằng con bé làm việc bận rộn nên không có thời gian thăm tôi, nhưng suốt một thời gian dài không đến, tôi bèn gọi điện thoại tới công ty của nó, họ bảo rằng nó đã từ chức được một tháng rồi."
Hàng xóm láng giềng đều tụ tập chung quanh, nghe bà ta nói như vậy, họ bắt đầu phỏng đoán: "Có khi nào là do chữa bệnh tốn quá nhiều tiền, con gái chị phải gánh áp lực quá lớn, chịu không nổi nên từ chức chuyển nhà không?”
"Bọn con nít bây giờ có ý thức tự chủ quá mạnh, rất nhiều đứa kiếm được tiền thì bỏ mặc cha mẹ, rất bất hiếu."
Có láng giềng an ủi người đàn bà: "Cũng chưa chắc là thế, có khi con bé đổi sang công việc mới, biết đâu không lâu sau sẽ liên lạc với chị."
Đôi mắt người đàn bà đỏ hoe: "Tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát cũng đã điều tra giúp tôi, Hoa Tuệ không có ghi chép nhậm chức.' Bà ta nhìn Tô Niệm Tinh: "Đại sư, cô có thể giúp tôi tìm được tung tích của con gái tôi không? Bệnh của tôi không chữa cũng được, tôi chỉ muốn được gặp nó lần cuối trước khi chết."
Xem ra bà ta không tin con gái đổi công việc, chỉ nghĩ rằng bệnh tình của mình khiến con gái sợ hãi.
"Hoa Tuệ rất ngoan ngoãn, có lẽ con bé quá mệt mỏi. Tôi không sao cả, tôi sống chừng ấy năm đã đủ rồi." Người đàn bà cười gượng, mong chờ nhìn Tô Niệm Tinh.
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Được. Bà vươn tay ra đây, tôi sẽ xem bói cho bà."
Cô bắt đầu ném quẻ lục hào kim tiền, quẻ tượng không được tốt cho lắm. Cô lại đoán chữ, cũng không tốt cho lắm, cuối cùng xem tướng tay, thấy nội dung bói toán, vẻ mặt cô hơi nặng nề, không biết nên làm thế nào cho phải.
"Đại sư? Sao rồi? Có bói được không?" Thấy Tô Niệm Tinh không nói lời nào, người đàn bà hơi sốt ruột.
Tô Niệm Tinh hỏi bà ta: "Bà báo cảnh sát ở đâu?”
"Sở cảnh sát Tướng Quân Áo." Người đàn bà không rõ dụng ý của Tô Niệm Tinh, nhưng vẫn trả lời rõ ràng mười mươi.
Tô Niệm Tinh thở dài nặng nề: "Hôm nay tôi bói quá nhiều, đầu óc quá mệt mỏi, không bói được."
Người đàn bà hơi sửng sốt: "Thế thì khi nào cô mới bói được?"
Tô Niệm Tinh ngẫm nghĩ: "Khoảng một tuần sau. Vụ mất tích của con gái bà quá phức tạp, tôi phải bói toán nhiều lần mới được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận