Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 830: Đâu Tư

Chương 830: Đâu TưChương 830: Đâu Tư
Ông ta im lặng một lúc rồi mới nói: "TVB đó của các cháu thiếu rất nhiều tiền, tài chính không đủ, toàn bị tiền kéo chân. Trước đây ông có đồng ý với TVB quay một chương trình tạp kỹ, như vậy đi, chương trình tạp kỹ này ông sẽ để cháu làm giám chế nhé."
Trịnh Kiện Hạo chần chừ: "Ông ngoại, không phải cháu không muốn nhận mà là cháu vẫn luôn làm giám chế phim truyền hình, không quen với chương trình tạp kỹ cho lắm nên cháu sợ sẽ làm ông tốn thất."
"Cháu yên tâm đi, chương trình mà ông định quay không phải chương trình bình thường đâu, cũng liên quan đến huyền học như các cháu đấy." Ông ngoại nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Không phải A Tinh rất giỏi bói toán hay sao? Hay là cháu tổ chức một cuộc thi huyền học đi, rôi mời các đại sư trên toàn thế giới tới đó, sau đó cho bọn họ so tài với nhau."
Hai mắt Trịnh Kiện Hạo lập tức sáng ngời: "Thật ạ?"
"Thật chứ, không phải ý tưởng này rất hay sao? Có phải hai ông cháu mình nghĩ giống nhau không?" Ông ngoại nở nụ cười vô cùng đắc ý.
A Cảnh chen miệng vào nói một câu: "Ông ngoại, như vậy không phải giống thi hoa hậu Hồng Kông hay sao?"
Ông ngoại gật đầu: "Cháu nói đúng, cũng giống thi hoa hậu Hồng Kông ấy, đến lúc đó chúng ta sẽ cho khán giả bỏ phiếu."
Tô Tú Dung đắn đo: "Thế cũng phải tốn không ít tiền đấy?"
Ông ngoại cười càng có thâm ý hơn: "Đúng rồi, cha định đầu tư hai nghìn vạn."
Vừa mới phun ra chữ hai nghìn vạn này đến ngay cả Trịnh Kiện Hạo cũng ngạc nhiên.
Phí chế tác một bộ phim truyền hình hai mươi lăm tập của TVB là hơn hai trăm vạn đô la Hồng Kông. Hai nghìn vạn tuyệt đối có thể nói là một khoản tiền khổng lồ.
Anh ta cảm thấy phí chế tác cao cũng có cái tốt và cái xấu cho nên hơi chần chừ: "Ông ngoại, tỷ lệ xem đài của chương trình huyền học có khả năng không ổn, ít nhất thì chúng ta cũng không có cách nào bán bản quyền cho bên nội địa được."
Tô Niệm Tinh điên cuồng gật đầu.
Trịnh Kiện Hạo nói không sai, nội địa không cho phép mê tín phong kiến cho nên chương trình huyền học chắc chắn không thể phát ở đó.
Ông ngoại hiểu rõ ý của Trịnh Kiện Hạo: "Ông cũng không nói muốn kiếm tiền. Có một nghìn vạn trong số hai nghìn vạn đô la Hồng Kông này là tiền thưởng. Như vậy thì mấy đại sư kia mới nhắm vào tiền thưởng để qua đây tham gia cuộc thi chứ. Càng là người có bản lĩnh thì càng không lo về tiền. Cháu nhìn Trương Câu Lâm kia đi, nếu như cháu không bỏ ra một số tiền lớn thì ông ta có khả năng tham gia được sao?"
Trịnh Kiện Hạo lộ ra vẻ mặt mừng rỡ: "Ông ngoại, ông định mời cả Trương Câu Lâm nữa sao?"
Nếu Trương Câu Lâm tới vậy tỷ suất xem đài của chương trình này chắc chắn ổn rồi.
Tô Niệm Tinh cũng vô cùng mong đợi.
Trương Câu Lâm sao?
Đó chính là đại sư đoán mệnh riêng của Lý Lê Giang đó. Ông ngoại mỉm cười, đáp: "Nếu Trương Câu Lâm tới chắc chắn không thể làm tuyển thủ được mà nên làm khách quý chuyên ngành, như vậy thì chương trình mới trông chuyên nghiệp hơn được, mọi người cũng có thể hiểu hơn khi xem chương trình."
Tô Tú Dung nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Cha ơi, không phải cha định nâng đỡ người ta đấy chứ?"
Ông ngoại cười ha ha: "Nâng đỡ người ta thì người ta cũng phải là có tài học thật thì mới có thể nâng đỡ được chứ. Cũng giống Trung Diệu đấy, nó có bản lĩnh quản lý tốt công ty thì cha mới cho nó làm tổng quản lý của công ty. Còn nếu như nó chỉ là khúc gỗ mục vậy cho dù cha có đưa nó lên ngai vàng của hoàng đế thì sớm muộn gì nó cũng sẽ bị người ta đuổi xuống thôi."
Chồng của Tô Tú Dung - Ngô Trung Diệu lập tức bày tỏ thái độ: "Cha nói đúng ạ, thật ra cha muốn nâng đỡ A Tinh cũng coi như là gián tiếp giúp A Hạo để tụi nhỏ lên thêm được một tâng cao mới trong sự nghiệp.
Cha muốn khiến mỗi một đứa con đều có tương lai, đây cũng là chuyện rất thường tình, tại sao chúng ta cứ phải can thiệp vào quyết định của ông cụ làm gì."
A Cảnh bưng cốc rượu lên sáp lại gần: "Ông ngoại, ông thiên vị quá, chỉ biết giúp A Hạo với An Bác mà không giúp cháu gì cả."
"Ông không giúp cháu? Người mà ông giúp nhiều nhất chính là cháu đấy." Ông ngoại lườm anh ta một cái: "Nhưng bản thân cháu không biết cố gắng đấy chứ, kêu cháu học kinh tế thì cháu chỉ lo đi tán gái, không chịu làm việc đàng hoàng. Ông không quản nổi cháu, thôi cứ để Trung Diệu thu phục cháu đi."
Ông ta nói với Ngô Trung Diệu: "Cho nó vào công ty làm việc, bắt đầu từ chân thấp nhất để nó được trải nghiệm sự vất vả của công nhân đóng tàu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận