Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1182: Vậy Phần Còn Lại Thì Sao

Chương 1182: Vậy Phần Còn Lại Thì SaoChương 1182: Vậy Phần Còn Lại Thì Sao
Giám sát Lương nhíu mày: "Cho dù chỉ trả 30% thì trong tay chúng ta cũng không có nhiều tiền như thế đâu."
Tô Niệm Tinh cười bảo: "Không đến mức đó, em có thể thế chấp toàn bộ xưởng sản xuất xe đạp và xưởng phích nước cho ngân hàng, ít nhất cũng có thể vay được 60%."
Mảnh đất trước đó chỉ trả có 30%, phần còn lại là đi vay, nhưng hai công xưởng kia đều đã trả tiền mặt hết, mấy nơi này đều là thực nghiệp cả, có thể vay thế chấp từ ngân hàng. Cộng thêm trong tay cô vẫn còn thừa một ít tiền, thừa sức mua được mảnh đất này.
Nhưng suy cho cùng thì mảnh đất này cũng có giá trị không nhỏ, khiến cô có hơi không yên tâm: "Ngày mai tôi sẽ đi xem rồi quyết định sau."
Xưởng trưởng thấy cô có tiền, nói cách khác là có xác suất 50% có thể mua được, ông ta không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Được, ngày mai tôi sẽ dẫn các cô đi xem."
Hẹn thời gian xong, mọi người lại tiếp tục ăn cơm. ...
Sáng ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh gọi điện thoại cho Hứa Quốc Cường để hỏi về tiến độ vụ án trước.
"Bọn họ đã khai nhận toàn bộ rôi nhưng súng đều đã bị tẩu tán hết." Hứa Quốc Cường có hơi bất đắc dĩ: "Nghe nói có mười khẩu A1K47 đã bị chuyển sang cho người Hương Giang, không thể đuổi theo được."
Tô Niệm Tinh nghiêng đầu nhìn về phía giám sát Lương, vẻ mặt của anh chua chát, thật sự đã bị anh đoán trúng rồi.
"Vậy phần còn lại thì sao?" Tô Niệm Tinh tiếp tục truy hỏi. "Có ba khẩu đã tìm được, số còn lại thì đang điều tra." Hứa Quốc Cường tỏ vẻ cảm ơn Tô Niệm Tinh.
Tô Niệm Tinh tò mò hỏi: "Có cần tôi giúp các anh điều tra nốt mấy tên trộm còn lại đang ở đâu không?”
Hứa Quốc Cường cảm ơn trước rồi sau đó mới nói: "Không cần đâu, chúng tôi đã tìm được manh mối rồi, hôm nay thực hiện hành động bắt tóm."
Tô Niệm Tinh nói chuyện phiếm với anh ta vài câu rồi cúp máy, sau đó quay đầu đối diện với giám sát Lương đang nhăn tít mày, cô nắm lấy tay anh: "Đừng nghĩ nhiều như vậy."
Giám sát Lương quả thật cũng không biết phải làm sao, Hương Giang nói nhỏ cũng không nhỏ, chỉ khoảng mấy trăm vạn nhân khẩu, nhưng muốn đi tìm súng lại không phải là chuyện dễ dàng.
Đại Đao ở bên ngoài gõ cửa: "Bà chủ, xe tới rồi."
Tô Niệm Tinh và giám sát Lương mở cửa đi ra ngoài.
Hôm qua tuyết đã ngừng rơi, đường xá đã được nhân viên vệ sinh dọn dẹp sạch sẽ nên một đường thông thuận, không gặp bất cứ trở ngại nào, chiếc xe lái khoảng mười phút thì đến nơi.
Bên này có một cây cầu vượt, đường cái cũng được trải nhựa đường hoàn chỉnh, khu đất mà chính phủ muốn bán nằm ở bên cạnh câu vượt.
Khu đất này cũng có hộ dân cư, nhưng đại đa số đều là nông dân xây nhà gạch, xung quanh đều là cây cối bụi cỏ, còn có rất nhiều ruộng đồng, nếu như di dời và dỡ bỏ thì chi phí mà chính phủ phải trả sẽ rất ít.
"Chỗ này không thích hợp để xây nhà ở." Giám sát Lương nhìn hai bên ngựa xe qua lại: "Ôn ào quá." Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn xung quanh: "Đúng là không có cách nào xây nhà ở nhưng có thể xây bệnh viện, trung tâm thương mại và tòa nhà văn phòng."
Xưởng trưởng cũng bổ sung thêm: "Đúng, chỗ này là đất thương mại, không cho phép xây nhà ở đâu."
Vừa mới đổ tuyết xong nên con đường nhỏ lầy lội lắm, đám người Tô Niệm Tinh chỉ có thể quan sát xung quanh, không có chỗ nào đặc biệt cả, chỉ có nhà của nông dân và ruộng nương.
Lúc quay trở về chỗ đỗ xe, sau khi lên xe, Tô Niệm Tinh kêu tài xế tiếp tục lái lên trên xem gần đây có bệnh viện hoặc trung tâm thương mại không.
Lái lên thêm hơn hai trăm mét nữa là đến đường cái bên trong Tây Trực Môn, bên này quả thật có một khu sinh hoạt, không chỉ có chợ, siêu thị mà còn có cả McDonalds.
Trên đường người qua người lại, sạp hàng nhỏ bán hoa quả đang chào hàng, cảnh tượng trông cũng náo nhiệt và vui vẻ.
"Bằng!"
Một tiếng súng vang lên, toàn bộ con đường lớn rơi vào trong hỗn loạn, người đi đường chạy tán loạn khắp nơi, Tô Niệm Tinh còn đang tò mò không biết đây là tiếng súng hay tiếng pháo nổ thì giám sát Lương đã kéo cô trốn vào trong xe, sau đó kêu các vệ sĩ tự trốn cho kỹ.
"Mau, mau lái xe đi!" Giám sát Lương dặn tài xế.
Tài xế đã sớm sợ mất mật rồi, nghe thấy tiếng hô của anh, đối phương run lẩy bẩy ngẩng đầu lên rồi nhanh chóng liếc mắt nhìn một cái, sau đó lại nhanh chóng rụt về: "Không được, đông người quá, lái xe đâm chết người thì phải làm sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận