Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 770: Nể Mặt Đi Nghe Cùng Nhau Chứ

Chương 770: Nể Mặt Đi Nghe Cùng Nhau ChứChương 770: Nể Mặt Đi Nghe Cùng Nhau Chứ
Tô Niệm Tinh không vội xem chỉ tay cho anh ta mà kêu anh ta cứ bán hết gà trước đi đã, sau đó tới quán Tô Thần Toán tìm cô: "Tôi không mang đồ nghề, chỗ này lại người đông phức tạp, không tiện xem."
Chủ hàng gật đầu rồi đạp xe rời đi.
Tô Niệm Tinh xách gà và bồ câu tiếp tục đi, lại phát hiện ra con xe xịn của A Cảnh kia vẫn luôn đỗ ở bên đường đợi cô.
Anh ta liếc mắt nhìn qua gà với bồ câu trong tay cô với vẻ chán ghét, sau đó lại vuốt mái tóc ngắn của mình: "Cô em, chỗ tôi có tâm vé vào cửa hội diễn này, nể mặt đi nghe cùng nhau chứ?"
Tô Niệm Tinh nhướng mày nhìn anh ta: 'Không cần."
Cô gật đầu với đối phương rồi xách bồ cầu vòng vào con ngõ nhỏ bên cạnh, xuyên qua từ bên này là có thể tới quán ăn nhanh hơn.
A Cảnh nhìn con ngõ chật hẹp rồi đấm vào vô lăng.
Tô Niệm Tinh trở về quán ăn sau đó kêu nhà bếp hầm canh bồ câu trước, rồi lại bảo đầu bếp Trương giúp làm món gà trống hầm nấm.
Cô dặn dò xong mới về nhà thay quần áo, tiếp đó lại vòng trở vê quán ăn.
Tay viết của nhà xuất bản đã qua tây tìm cô để lấy tư liệu.
Tô Niệm Tinh đã sắp xếp xong những nội dung mà cô đã xem bói được ngày trước và có thể đăng lên rồi trực tiếp giao tài liệu cho đối phương.
Trước đó cô chỉ có nội dung mà cô dựa vào bàn tay vàng để bói ra được, nhưng sau này chăm chỉ học hỏi cũng có thể đưa ra được lời giải thích cho bọn họ dựa theo quẻ tượng tương ứng. Cái này thuộc kiểu suy luận ngược, đơn giản hơn là nhìn tướng mặt rồi bói ra quẻ.
"Nếu anh có chỗ nào không hiểu thì có thể tới đây hỏi tôi bất cứ lúc nào, nếu không tiện tới vậy cũng có thể gọi điện."
Tay viết câm lấy tư liệu và cảm ơn cô: "Tôi vê chỉnh sửa lại và xác định dàn ý chung trước, sau đó sẽ đối chiếu với cô một chút."
Tô Niệm Tinh chẳng hiểu một tí gì về viết lách cả, quy trình trong đó lại càng không hiểu hơn, thấy anh ta có quy tắc như vậy cũng một hơi đồng ý ngay.
Tiên cây viết đi rồi, lại đợi khoảng hai tiếng nữa mà chủ hàng bán gà vẫn chưa tới, Tô Niệm Tinh cho rằng đối phương đã giở quẻ rồi, không muốn tốn tiên nên định múc canh mang đến bệnh viện thăm giám sát Lương.
Vừa mới múc canh xong thì chủ hàng đi qua đây.
Vừa vặn đang là lúc quán ăn đông đúc người nhất, người trong quán chật như nêm cối, đại khái thì anh ta chưa bao giờ từng tiếp xúc gần với nhiều người như vậy nên có hơi mất tự nhiên.
Tô Niệm Tinh trông thấy anh ta qua đây cũng chỉ có thể dẫn người sang quán trà bên cạnh để xem bói.
Chủ hàng vừa nhìn thấy bảng tiên xem quẻ dán trên bức tường của quán ăn mà hơi quân bách: "Cô xem bói lấy bao nhiêu tiên vậy? Bây giờ tôi không có nhiều tiên như vậy đâu."
Tô Niệm Tinh cười bảo: "Bói nhanh thì mất hơn mười nghìn tiền xem quẻ, còn nếu anh không vội thì có thể tìm từ từ, một quẻ chỉ mất có hai mươi tám đồng thôi."
Chủ hàng ngạc nhiên, gần như đã bắt đầu sụp đổ rồi: "Cái gì? Hơn mười nghìn lận á?" Áp lực nặng nề của cuộc sống khiến anh ta không thể nào thở nổi. "
Hơn mười nghìn đô la Hông Kông tương đương với phí sinh hoạt cả một năm của gia đình anh ta: "Sự khác biệt giữa nhanh với chậm lớn đến như vậy sao?"
"Đúng!" Tô Niệm Tinh hình dung sự khác biệt ấy thế này: "Nếu nhanh thì khoảng vài ngày là có thể tìm thấy được rồi, còn nếu chậm có khả năng sẽ rất lâu đấy."
Chủ hàng gân như không hề nghĩ ngợi gì cả: 'Chậm đi."
Tô Niệm Tinh gật đầu: “Anh tên là gì vậy?"
"Tạ Gia Duệ.'
Tô Niệm Tinh gật đầu rồi thông qua lục hào kim tiền quẻ để tìm ra phương hướng của cha mẹ anh ta trước, hướng đông nam, nói cách khác là cha mẹ anh ta đang ở khu vực phía đông, cách đường Paterson rất gần.
Cô lại nhìn tướng mặt, căn cứ vào cung phụ mẫu để bói ra độ tuổi của đối phương, là từ khoảng bốn mươi sáu đến năm mươi.
Bói chữ lại không thực hiện bởi vì bói chữ không thể xem ra được cho người khác mà chỉ có thể xem được tình hình của bản thân người viết chữ.
Về phần chỉ tay, có thể nhìn ra được gia cảnh của cha mẹ anh ta không tôi, căn nhà mà anh ta đã sống hồi còn nhỏ còn là nhà riêng.
Thông tin nhiều hơn thế thì Tô Niệm Tinh không bói ra được, cô hỏi dò: "Anh bị bỏ rơi vào năm mấy tuổi vậy?"
Tạ Gia Duệ nghĩ ngợi một chút rồi đáp: "Khoảng mấy tuổi thì phải, bà tôi nhặt được tôi ở bên vệ đường. Khi ấy đang là mùa đông, nếu không phải bà vừa vặn đi ngang qua đó thì chắc chắn tôi đã chết rét rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận