Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 900: Thứ Này Hay Đấy

Chương 900: Thứ Này Hay ĐấyChương 900: Thứ Này Hay Đấy
Diệp Kế Minh thấy cô nghe rất chăm chú nhưng lại không cầm bút ghi lại mà có hơi nổi nóng: "Tôi giảng nhiều như thế, cô có thể nhớ hết được không?”
Tô Niệm Tinh thành thật lắc đầu, nói đùa, làm sao cô có thể nhớ được chứ.
Diệp Kế Minh gõ vào quyển sách: "Không nhớ được mà cô còn không lấy giấy bút ra ghi lại à? Học hành thì phải có thái độ của học hành chứt"
Tô Niệm Tinh hơi sững sờ, cô móc máy ghi âm từ trong túi ra: "Thây Diệp, cháu đã ghi âm lại cả rồi, sau khi trở về có thể nghe băng ghi âm và chép lại, như vậy có thể ghi nhớ được lâu hơn."
Diệp Kế Minh há hốc miệng nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, ông ta đẩy cặp kính một cái.
Tô Niệm Tinh biết ông ta vẫn luôn ở nông thôn nên có khả năng chưa từng thấy món đồ này, vì thế cô ấn vào tạm dừng trước rồi mở lại cho ông ta nghe, quả nhiên âm thanh được ghi lại rất rõ ràng.
Diệp Kế Minh gật đầu như đã hiểu: "Thứ này hay đấy!"
Tiếp theo đấy, một người phụ trách đặt câu hỏi, một người phụ trách trả lời, phối hợp với nhau cũng rất ăn ý.
Diệp Kế Minh hỏi Tô Niệm Tinh tại sao lại muốn học phong thủy.
Tô Niệm Tinh thành thật đáp lời: "Một là để kiếm tiền, hai là để nâng cao bản lĩnh và ba là để làm từ thiện."
Kiếm tiền rồi mới có thể giúp được người mà mình muốn giúp. Trên gương mặt vô cảm của Diệp Kế Minh hiện ra nụ cười ý vị sâu xa: "Cô vẫn rất có lòng tham đấy."
"Ai mà chẳng có lòng tham ạ? Nếu như cháu thật sự không tham lam thì cháu nên đi xuất gia cho rồi chứ không phải học mấy thứ này." Tô Niệm Tinh nghiêng đầu nhìn Diệp Kế Minh: "Thầy Diệp, nếu thầy muốn nổi tiếng thì cháu cũng có thể giúp thây, như vậy thì trường học của thầy có thể nhận được rất nhiều khoản quyên góp đấy."
Nếu như cô biết phong thủy thì sớm sẽ có phú hào thuê cô, đương nhiên bây giờ cũng chưa có ai cả.
Diệp Kế Minh phất tay nói không cần: "Khoản quyên góp đã đủ rồi, tốt quá hóa lốp, cho dù có thích bọn nhỏ đến mức nào thì cũng phải lượng sức mà làm. Tôi không biết sau khi cô học được sẽ thế nào nhưng cô nhất định phải nhớ kỹ lời của tôi, tuyệt đối không được giúp người khác làm chuyện ác, sẽ tổn hại âm đức của cô."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Cháu hiểu."
học xong, Tô Niệm Tinh và Đại Đao không nán lại lâu hơn mà trực tiếp ngồi taxi trở vê đường Paterson.
Bởi vì lộ trình khá xa nên lúc xuống xe thì trời cũng đã tối, Tô Niệm Tinh vừa vặn kịp về trước giờ cơm tối.
Tối nay, không có đến mấy vị hàng xóm ở quán ăn, trước đây có người trong số bọn họ đã mua được vé xem phim, có người không mua được nên đổi thành hôm nay.
Chị Vân đang bưng thức ăn lên cho thực khách, trông thấy cô tới đây còn cười với cô: "Tối nay náo nhiệt lắm, có nhiều người trẻ tuổi như vậy ra ngoài đấy." "Thì có phim để xem mà." Tô Niệm Tinh nhìn quán ăn: "Cũng lắm đôi tình nhân thật."
Mấy thực khách này ăn cơm xong lại vội vàng rời đi, bọn họ đều đang vội đi xem phim.
Đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng cãi nhau, hình như là có một cặp tình nhân nào đấy đi đường bất cẩn va vào một cặp tình nhân khác, thế rồi bốn người bọn họ cãi nhau ỏm tỏi giữa phố.
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn xung quanh: "Sao không có cảnh sát mặc quân trang vậy nhỉ?"
Trước đây, cứ cách một khoảng thời gian là lại có cảnh sát mặc quân trang qua đây tuần tra, nhưng bây giờ thì hay lắm, cãi nhau được mười phút rồi, mắt thấy đã chuẩn bị choảng nhau vỡ đầu mà vẫn không thấy người tới can ngăn.
Đại Đao đứng bên cạnh Tô Niệm Tinh: "Bà chủ, tối nay người vô cùng đông.
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng là rất đông."
Cô ra hiệu cho Đại Đao đi lên ngăn: "Đừng để bọn họ đánh nhau ở cửa, sẽ làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của quán chúng ta."
Đại Đao hiểu ý của cô nên đi lên can ngăn.
Hai cặp tình nhân thoạt nhìn trẻ tuổi khí thịnh, vừa nhìn đã biết là người nhã nhặn, không biết đánh nhau ẩu đả. Đại Đao đi lên tách người ra, trông thấy gương mặt lạnh lùng của anh ta, hai bên khè nhau thêm vài câu nữa rồi tự động rời đi.
Đại Đao quành về quán ăn. Tô Niệm Tinh đang nói chuyện với chị Vân: "Sao không thấy mấy người Cường ngốc đâu nhỉ? Không phải bọn họ phụ trách việc trông chừng tôi hay sao?"
Chị Vân hơi sững sờ rồi lắc đầu nói không thấy người đâu cả.
Tô Niệm Tinh xoa cằm: "Lẽ nào bị gọi về rôi chăng?"
Chị Vân tỏ vẻ không biết.
Sau khi giờ cao điểm buổi tối qua đi, Tô Niệm Tinh trở về nhà, cô vẫn phải ghi chép lại nội dung bài học hôm nay ra vở rồi củng cố lại kiến thức. Làm xong việc cũng đã đến mười một giờ đêm nhưng giám sát Lương vẫn biệt tăm biệt tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận