Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 414: Bình Thường Các Anh Liên Lạc Với Nhau Thế Nào

Chương 414: Bình Thường Các Anh Liên Lạc Với Nhau Thế NàoChương 414: Bình Thường Các Anh Liên Lạc Với Nhau Thế Nào
Tô Niệm Tinh nhún vai: 'Không phải anh nói cô ấy là bạn gái của anh sao? Sự xuất hiện của anh sẽ chỉ khiến cô ấy cảm giác bản thân mình được coi trọng, có lẽ cô ấy đang đợi anh từ trên trời giáng xuống chăng?
Đến khi ấy, anh trả lại máy điện tử cho cô ấy và nói với cô ấy rằng anh đã chơi qua cửa giúp cô ấy rồi, sau đó anh lại dẫn cô ấy đi ăn đồ ăn ngon."
Hình ảnh mà cô hình dung quá mức tươi đẹp khiến chàng trai trẻ cuối cùng cũng hạ được quyết tâm: "Được, cô giúp tôi bói ra địa chỉ của cô ấy đi. Lần cuối tôi gặp cô ấy là vào một tuần trước, cô ấy đã đồng ý hẹn hò với tôi rồi, nhưng vì phải đi làm nên vội vàng rời đi ngay."
"Bình thường các anh liên lạc với nhau thế nào?”
Chàng trai trẻ cười ngại ngùng: "Chúng tôi chưa từng liên lạc với nhau, lần đầu tiên gặp mặt là ở trung tâm thương mại, cô ấy chủ động bắt chuyện với tôi, còn nhờ tôi chỉ cho cô ấy chơi trò chơi này thế nào, cô ấy thấy tôi lợi hại như vậy nên nhờ tôi giúp, đương nhiên là tôi đã đồng ý với cô ấy rồi."
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Niệm Tinh gặp phải loại trường hợp thế này: "Tôi sẽ bói giúp anh một quẻ đi."
Chàng trai trẻ gật đầu.
Lúc Tô Niệm Tinh đang ném lục hào kim tiền quẻ thì bà chủ nhà đi vào trong, trông thấy có người đang xem bói, các hàng xóm lại kéo nhau tới bên cạnh hóng hới.
Đợi sau khi một bộ thao tác kết thúc, chàng trai trẻ nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh và đợi cô ra quẻ tượng.
Vẻ mặt của Tô Niệm Tinh lại rất phức tạp, cô nhìn chàng trai trẻ rồi lại nhìn bà chủ nhà đang đứng bên ngoài vòng vây kia, chợt cười với bà ta: "Bà bớt được một quẻ hôm nay rồi đấy nhé."
Bà chủ nhà chẳng hiểu gì cả, cô nói vậy là có ý gì?...
Chàng trai trẻ cũng rất khó hiểu: "Không phải đang xem bói giúp tôi sao?"
Các hàng xóm cũng mơ hồ lắm.
Phải ha, vừa rồi đang xem chỉ tay cho chàng trai trẻ mà sao đột nhiên lại quay đầu nói chuyện với bà chủ nhà trọ?
Bà chủ nhà trọ chen vào trong vòng vây: "Sao vậy?”
Tô Niệm Tinh nhìn vê phía chàng trai trẻ với vẻ mặt khá phức tạp: "Anh có thể kể lại nguyên si chuyện đã xảy ra vào ngày hôm ấy lại một lần được không?”
Chàng trai trẻ không hiểu ý của cô là gì nhưng vẫn kể lại rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành.
Hôm ấy, anh ta đang đọc sách trong hiệu sách ở tâng ba, quảng trường Thời Đại thì có một lớn một nhỏ qua đó ngồi ghép bàn. Cô gái trẻ lớn lên rất đoan chính, tuổi khoảng chừng mười bảy, mười tám, còn bé trai thì mập mạp, gọi nữ sinh kia là cô.
Bé trai đang chơi điện tử, người cô khuyên cậu bé đừng chơi điện tử nữa nhưng bé trai lại nói với vẻ không phục: "Trò chơi này rất thú vị, cô ngốc như vậy nhất định không biết chơi đâu."
Sau đó, cậu bé đi nhà vệ sinh, kêu cô ta giúp mình trông chừng cái máy.
Cô gái trẻ câm lấy cái máy điện tử nhưng quả thật cô ta không biết chơi trò đó, vì thế mới nhờ anh ta chỉ dạy.
Chàng trai trẻ dạy cô ta, cô gái trẻ bèn nhìn anh ta với ánh mắt tôn sùng khiến anh ta được thương mà sợ.
Đợi sau khi bé trai quay lại, cô gái trẻ và bé trai cùng nhau đi ra ngoài, lại qua khoảng vài phút nữa, bé trai lại quay về một mình, nhét cái máy điện tử cho anh ta: "Nếu anh có thể chơi thắng trò này thì cô của em sẽ làm bạn gái anh”
Chàng trai trẻ nhún vai: "Sự việc chính là như thế đó."
Các hàng xóm cứ cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.
An Tử không biết đã sáp tới từ lúc nào: "Không đúng, không phải anh nói cô gái trẻ đã đồng ý làm bạn gái của anh rồi sao?"
"Thì đúng mà, tôi đã chơi thắng trò chơi này rồi thì cô ấy chính là bạn gái của tôi." Chàng trai trẻ giơ cái máy điện tử trong tay lên: "Không phải tôi đã qua cửa rồi hay sao?"
Lý... lý do này nghe cũng hợp lý đấy, nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, có điều, trong lúc nhất thời lại không nói ra được có chỗ nào không đúng.
Tô Niệm Tinh biết rõ sự thật mới ra hiệu cho chàng trai trẻ nhìn bà chủ nhà: “Anh có nhận ra bà ta không?”
Chàng trai trẻ và bà chủ nhà mắt to nhìn mắt nhỏ, đúng là trông có hơi quen thật, hình như đã gặp ở đâu đó rồi nhưng mà lại không nhớ ra được.
Tô Niệm Tinh ho nhẹ một tiếng rồi trực tiếp nói cho bọn họ biết đáp án, cô chỉ vào chàng trai trẻ: "Cháu trai của anh và cháu trai của bà ta thật ra chính là bạn học cùng lớp."
Chàng trai trẻ hiểu ra, quả thật anh ta đã từng tới nhà trẻ đón cháu trai, nhưng ở đó có nhiều trẻ con như thế, anh ta thật sự không nhớ ra được ai với ai, cơ mà bạn học cùng lớp thì có liên quan gì đến quẻ tượng chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận