Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 332: Anh Trả Tiền Trước Mới Thông Báo Kết Quả Sau

Chương 332: Anh Trả Tiền Trước Mới Thông Báo Kết Quả SauChương 332: Anh Trả Tiền Trước Mới Thông Báo Kết Quả Sau
Cô mang dụng cụ ra ngôi trước mặt anh ta, trước xem chỉ tay cho anh ta, vốn còn tưởng cô sẽ nhìn thấy hình ảnh lần trước nhưng không ngờ lần này lại thay đổi rồi. Hình ảnh là một nơi đồng không mông quạnh, trời xanh mây trắng, trong lành dễ chịu, nhìn cảnh đẹp xung quanh chắc hẳn là một vùng quê.
Tên du côn đi vào trong một căn nhà, trước là bái lạy Quan Công, sau lại bị hai người đàn ông lục soát người rồi mới được vào gặp một vị trưởng lão.
Biệt danh của trưởng lão là Dũng rắn chúa, hình như là đại ca của tên du côn.
Đối phương yêu câu tên du côn phải nhận một lô hàng mới từ bến tàu vào ba ngày sau, đến khi ấy sẽ không thiếu lợi ích của anh ta.
Tên du côn cúi đầu khom lưng, cảm ơn Dũng rắn chúa đã cho mình cơ hội.
Hình ảnh lại chỉ có mỗi một phút nhưng lượng thông tin lại không ít, xem chừng tên du côn giải quyết xong vụ kiện của cha Hà xong, bây giờ chuyện mà anh ta quan tâm nhất chính là tiếp theo đây có thể hoàn thành nhiệm vụ mà đại ca giao hay không.
Đến bến tàu nhận hàng? Có lẽ là đón người vượt biên từ nội địa qua đây.
Tô Niệm Tinh rút tay về, xác nhận không thể nhìn được nhiều manh mối hơn nữa, lúc này mới nhìn về phía tay du côn: "Một quẻ một nghìn đô la Hồng Kông, anh trả tiền trước mới thông báo kết quả sau."
Tên du côn nào có nhiều tiên như vậy chứ, tiên mà anh ta kiếm được còn chưa để qua đêm đã bị tiễn đi bằng đua ngựa rồi, trong tay chỉ còn dư lại mỗi tiên ăn cơm, nghe thấy xem bói nhiều tiền như vậy, anh ta theo bản năng nói: "Có thể tạm nợ được không, vài hôm nữa tôi sẽ có một khoản tiền, đến khi ấy sẽ trả cho cô."
Tô Niệm Tinh khoanh tay dựa người ra đằng sau: "Đương nhiên là không được rồi, quán ăn chúng tôi không cho chịu nợ đâu nhé."
Tên du côn thấy cô không nể mặt mình mới vỗ bàn một cái, chỉ vào Tô Niệm Tinh rồi chửi: "Đừng có không biết thức thời, lão tử nhìn trúng cô chính là vinh hạnh của cô, cô tưởng mình là ai hả?”
Tô Niệm Tinh cũng đứng dậy theo, các hàng xóm láng giềng thấy bên này bắt đầu cãi nhau, có vài người không biết phải làm sao, có người thì muốn đi lên can nhưng tên du côn lại trừng mắt nhìn qua, chỉ vào bọn họ một lượt: "Lão già, không phải chuyện của ông, cút xa một chút!"
Các hàng xóm láng giềng nào đã từng gặp loại người này đâu, người nào cũng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Tô Niệm Tinh vẫn bình tĩnh nói: “Anh chắc chắn muốn gây sự ở trong quán chứ?"
Giám sát Lương vừa vặn từ bên ngoài đi vào, giơ thẻ công tác của mình ra trước mặt tên du côn: “Anh có chuyện gì thì nói với tôi?"
Tên du côn thấy anh lại xuất hiện mới liếc mắt nhìn Tô Niệm Tỉnh, chợt lộ ra vẻ mặt đã hiểu: "À? Hóa ra cô ta là bồ của anh, anh nói sớm đi có phải hơn không?”
Vẻ mặt của anh ta bất thiện, tức giận quay người sải bước rời đi.
Đợi anh ta đi rồi, các hàng xóm láng giêng mới túm tụm lại: 'Loại người gì thế không biết, sao lại hung dữ như vậy, có phải là giang hồ không đó?"
"Anh ta ở đường nào?” "Có khả năng là thuộc hạ của Bưu ca thuộc Đông Hưng Xã đấy, không phải đường Paterson là địa bàn của Bưu ca hay sao?"
Có hàng xóm nghỉ ngờ: "Nhưng tôi nghe nói Bưu ca đã tẩy trắng rồi cơ mà."
Các hàng xóm thảo luận sôi nổi, Tô Niệm Tinh lại ra hiệu cho giám sát Lương ra ngoài nói chuyện.
"Sao anh lại tới đây?" Vào trong ngõ nhỏ, Tô Niệm Tinh tò mò hỏi.
Giám sát Lương nói lại chuyện gần đây theo dõi tên du côn ra: "Mấy hôm nay ngoại trừ về quê ra thì anh ta có đi cược đua ngựa, ngay cả đường Portland cũng không tới mấy lần, cô chắc chắn anh ta là tên buôn người thật chứ?"
Tô Niệm Tinh gật đầu rồi nói lại quẻ tượng mà mình vừa mới xem được cho anh nghe.
Trong lòng giám sát Lương run lên: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt được tang chứng vật chứng."
"Vụ án buôn lậu chắc hẳn không thuộc phạm vi công tác của tổ trọng án các anh mà nhỉ?" Trong lòng Tô Niệm Tinh hơi dao động.
Giám sát Lương gật đầu: "Đúng."
Tô Niệm Tinh đảo tròng mắt: "Vậy anh nhất định đừng tiết lộ tôi ra đó, nếu đối phương hỏi anh có được tin tức từ đâu thì anh cứ nói là người chỉ điểm cho."
Giám sát Lương biết cô đang kiêng dè điều gì: 'Được, tôi nhất định sẽ giữ bí mật cho cô."
Tiễn giám sát Lương đi rồi, các hàng xóm láng giềng lại vây quanh Tô Niệm Tinh: "Tô thần toán, anh cảnh sát kia có phải là bạn trai của cô không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận