Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 275: Cha Ở Đâu Tới Vậy

Chương 275: Cha Ở Đâu Tới VậyChương 275: Cha Ở Đâu Tới Vậy
Trịnh Hàng Học mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, sau đó cánh tay phải đau nhức liên hồi.
Trịnh Mộ Trí quan sát con trai một lượt, trên trán không bị thương nhưng khi ngã đã đập đầu, còn người thì không sao: "Thế nào rồi? Còn có thể cử động được không con?”
Trịnh Hàng Học được cha đỡ dậy, anh ta không quan tâm đến cánh tay phải của mình mà nhìn cha: "Cha ở đâu tới vậy? Sao còn ngồi cả mô tô nữa?"
Trịnh Mộ Trí thấy con trai không sao bèn kích động ôm chặt lấy anh ta, ông ta hoảng hốt xen lẫn với vui mừng, cũng có cả biết ơn: "Con không sao, không sao thì tốt, suýt chút nữa thì làm cha sợ chết mất."
Trịnh Hàng Học dùng một tay ôm cánh tay phải của mình: "Con không sao, nhưng hình như tay con trật khớp rồi, không thể cử động được."
Trịnh Mộ Trí sợ hết hồn, vội vàng buông con trai ra rồi nhìn về phía cánh tay phải của anh ta: "Mau đứng dậy, đi đến bệnh khám xem thế nào đi."
Đúng lúc này có viên cảnh sát giao thông chạy tới, tuýt còi vê phía bên này, kêu bọn họ đừng đứng chặn ở đầu đường.
Trịnh Hàng Học giải thích rõ tình hình bên này với viên cảnh sát giao thông: "Có một chiếc xe sang trọng lái rất ấu, suýt chút nữa thì tôi bị xe đâm chết rồi, cánh tay tôi còn bị trật khớp đây."
Viên cảnh sát giao thông lập tức dẫn bọn họ đến bên cạnh đăng ký, lại làm điều tra với vài người đi đường nữa, xác định được biển số xe của chiếc xe sang trọng kia.
"Tôi muốn tố cáo anh ta vượt đèn đỏ, suýt chút nữa thì đâm chết tôi rồi." Vien cảnh sát giao thông đã ghi chép xong, tiếp theo đấy sẽ là Trịnh Mộ Trí tìm luật sư để tố cáo chủ nhân của con xế hộp.
Ông ta dẫn con trai đến bên cạnh chủ hàng hoa quả phơi khô và bảo con trai chào hỏi người: "Nếu không phải có ông ấy chở cha đi thì hôm nay có khả năng con đã chết rồi."
Tuy rằng vừa rồi suýt chút nữa đã bị đâm chết nhưng Trịnh Hàng Học cũng không nghe hiểu câu từ của cha mình: "Cha, sao đột nhiên cha lại xuất hiện?”
Trịnh Hàng Học kể lại chuyện mình đi xem bói: "Đại sư bói ra được hôm nay con có tai nạn đổ máu nên cha đi tìm con."
Nhưng ai ngờ Trịnh Hàng Học nghe được cha đi xem bói đã lập tức nổi nóng: "Cha, sao cha có thể đi xem bói được? Chúng ta đã nói rõ sẽ cứu mẹ cơ mà. Bà ấy chính là mẹ của con, cho dù có một tia hy vọng có thể chữa trị cho bà ấy thì chúng ta cũng không thể từ bỏ được."
Trịnh Mộ Trí cúi đầu với vẻ xấu hổ.
Ngược lại, ông chủ hàng hơ quả phơi khô lại có thể thông cảm cho tâm trạng kia của Trịnh Mộ Trí: 'Cha cậu cũng chỉ vì sợ tiêu hết tiền rồi mà mẹ cậu lại không thể chữa khỏi được, còn cậu lên học đại học phải tiêu không ít tiên, một mình ông ấy kiếm tiền cũng rất vất vả."
Trịnh Hàng Học nôn nóng: "Không phải bây giờ con đang đi làm thêm rồi hay không? Đợi con tốt nghiệp rồi, muốn tìm việc cũng rất dễ dàng. Nhưng mẹ mà mất là thật sự mất, gia đình này cũng sẽ bị phá hủy luôn. Cha, con không cho phép cha từ bỏ mẹ!"
Gương mặt già nua của Trịnh Mộ Trí lập tức lại già thêm mười tuổi, vẻ tiều tụy của ông ta gần như thể hiện ra rõ mồn một. Cơ thể già yếu của ông ta phủ đây những nếp nhăn, hai mắt ông ta đỏ ngầu, chậm rãi cúi đầu xuống: "Không phải cha không muốn cứu mẹ con mà là cha đã quá mệt rồi. Sức khỏe của mẹ con mãi vẫn không tốt lên, nhiều năm như vậy đều là một mình cha cáng đáng cả cái gia đình này.
Cha thật sự rất vất vả, cha cũng là con người, cũng có một ngày không thể chống đỡ được nữa. Hai người các con ở trong lòng cha đều rất quan trọng, nhưng nếu như kêu cha chọn, cha thà rằng chọn con còn hơn."
Cũng không phải Trịnh Hàng Học không thông cảm cho cha nhưng thứ mà mẹ mất đi chính là tính mạng, còn thứ mà anh ta mất chỉ là cơ hội học đại học mà thôi: "Mẹ mất rồi chính là mất thật đấy."
Hai cha con ôm đầu gào khóc, ông chủ hàng hoa quả phơi khô lặng lẽ nhìn hai cha con rơi lệ, đợi khoảng nửa tiếng sau, đột nhiên ông ta nói: "Đừng khóc nữa, mau về nhà nhanh đi, bằng không mọi người đều cho rằng hai người đã xảy ra chuyện mất?"
Trịnh Mộ Trí lau khô nước mắt, Trịnh Hàng Học đỡ cha đi đường, nắm chặt bàn tay của ông ta, ánh mắt lại mang theo vài phần khẩn thiết. Trịnh Mộ Trí đối diện với ánh mắt của con trai chỉ đành im lặng gật đầu.
Ông chủ hàng hoa quả phơi khô không biết đang chơi trò bí hiểm gì, nhưng ít nhiều gì ông ta cũng có thể đoán ra được một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận