Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 866: Ôi Trời Ơi, Người Phụ Nữ Kia Có Phải Bị Dở Rồi Không?

Chương 866: Ôi Trời Ơi, Người Phụ Nữ Kia Có Phải Bị Dở Rồi Không?Chương 866: Ôi Trời Ơi, Người Phụ Nữ Kia Có Phải Bị Dở Rồi Không?
"Trước đây cái hộp gỗ này có khóa nhưng tôi muốn xem có thể tìm được thông tin của đối phương từ bên trong hay không cho nên đã phá khóa ra, nhưng bên trong chỉ đựng một con cá nhỏ từ thời kỳ Dân Quốc, vì vàng quá nặng nên tôi không mang theo. Tôi muốn biết có thể tìm được cô ấy không để còn trẻ đồ về cho người ta nữa."
Các hàng xóm vừa nghe thấy bên trong có con cá càng mà người nào cũng quay sang nhìn Glauce với vẻ kinh hãi: "Đáng giá như vậy cơ á? Thế mà cậu còn muốn trả về cho người ta?"
Ôi trời ơi, người phụ nữ kia có phải bị dở rồi không?
Chú Minh quan sát Glauce: "Cô rất lương thiện đấy, rõ ràng bản thân cũng không có tiền gì nhưng vẫn có thể không nhặt của rơi."
Glauce ăn mặc rất bình thường, chỉ tương tự như bọn họ mà thôi.
Cô ta nở nụ cười: "Cha tôi từ nhỏ đã dạy tôi nhất định phải thành thật, không thể mơ tưởng đến thứ không thuộc vê mình."
"Vậy tại sao cậu không báo cảnh sát?" Chú An lại cảm thấy Glauce tới đây tìm Tô Niệm Tinh có vẻ hơi kỳ cục. Theo lý mà nói thì không phải cô ta nên báo cảnh sát và để cảnh sát giúp tìm lại chủ nhân của hộp gỗ này sao?
Những hàng xóm khác cũng tỏ vẻ nghi ngờ, đúng rồi, tìm người vẫn nên để cảnh sát làm đi chứ hả?
Tâm trạng của Glauce lập tức trở nên sa sút: 'Mười ba năm trước, cha tôi bị người giết chết trên phố, rõ ràng có hàng xóm đã chỉ điểm hung thủ nhưng đến cuối cùng cảnh sát vẫn thả người đi. Khi ấy tôi đã cảm thấy cảnh sát không đáng tin rồi cho nên thà rằng tự tôi đi tìm còn hơn."
Chú An hiểu rồi, cũng chẳng trách đối phương lại không chịu báo cảnh sát.
Glauce sờ hộp gỗ: "Thật ra, cứ cách một khoảng thời gian là tôi lại đăng tin lên báo nhưng mãi vẫn không có người nào liên lạc với tôi, nghe nói cô đã giúp Quách Vân Khởi tìm được giấy tờ nhà đất nên tôi mới qua đây thử xem sao.
Hóa ra chủ nhân của hộp gỗ này không có quan hệ gì với Glauce cả, xác suất bói trúng sẽ khá thấp, nhưng có thể nhìn ra được anh ta là một người rất chấp nhất, mãi mà vẫn chưa chịu từ bỏ việc tìm kiếm.
Tô Niệm Tinh ra hiệu cho cô ta giơ tay ra, có lẽ thật sự có thể tìm được chăng?
Glauce giơ tay ra, Tô Niệm Tinh nhanh chóng nhìn thấy một video dài ba phút.
Đây chắc hẳn là một bệnh viện, đôi vợ chồng già nua lưng còng dắt nhau đến bệnh viện thăm con gái. Trên giường bệnh là một người thực vật đã ngủ say được mười năm rồi. Để cứu con gái của mình về mà hai ông bà cụ nhịn ăn nhịn mặc, ở bên ngoài bôn ba kiếm tiền nhưng cũng chỉ đủ để trả tiền viện phí cho cô ta.
Ông bác cổ vũ người bạn già: "Tô Tô nhất định sẽ tỉnh lại, một người lạc quan và cởi mở như con bé sẽ không bỏ mặc chúng ta đâu."
Bà cụ dùng khăn ướt lau môi cho đứa con gái: "Nhưng hai người chúng ta đã lớn tuổi như thế rồi, lỡ như Tô Tô thật sự không tỉnh lại thì bệnh viện chắc chắn sẽ từ bỏ việc điều trị cho con bé."
Ông bác im lặng, rất lâu sau ông ta mới giận dữ đấm xuống bàn: "Đều tại cái thằng A Văn đó, rõ ràng đã nói sẽ chăm sóc Tô Tô cả đời nhưng nó lại nuốt lời."
"Hai đứa nó vẫn chưa kết hôn, cũng không thể trách nó được."
"Nhưng nó đã lấy con cá vàng mà chúng ta để lại cho Tô Tô, tên này quá mức tham lam rồi." Ông bác tức giận vô cùng: "Tô Tô đã thảm như thế mà sao nó có thể ích kỷ như vậy được chứ."
Bà cụ và ông bác đồng thời thở dài, đúng lúc này thì máy phát ra tiếng tít tít chói tai, hai ông bà đều sợ hết hồn.
Sau khi phản ứng lại, bà cụ lập tức chạy ra ngoài tìm bác sĩ, kêu đối phương qua đây kiểm tra.
Tô Tô đã tỉnh rồi nhưng vì hôn mê suốt một khoảng thời gian quá dài mà tạm thời cô ta vẫn chưa thể mở miệng nói chuyện và đi đường được.
Nhưng cho dù là như vậy thì hai vợ chồng già vẫn vui sướng như đứa trẻ được quà vậy, rõ ràng tóc trên đầu đã hoa râm nhưng đi đường lại mang theo gió, thấy ai cũng mỉm cười tươi tỉnh.
Tô Niệm Tinh rút tay vê, nghe nói xác suất người thực vật tỉnh lại là rất thấp nhưng không ngờ vận khí của Tô Tô lại tốt như vậy.
Cô nhìn Glauce rồi đáp: "Người mà cô muốn tìm đang ở tâng sáu, phòng bệnh 602 bệnh viện Nhân Hòa."
Glauce vừa rời đi thì các hàng xóm tò mò hỏi: "Tại sao người đó lại không tới tìm đồ của mình vậy? Cô gái trẻ vừa rồi đã nói tiệm váy cưới của cô ta mở được mười mấy năm nay rồi, địa chỉ chưa từng thay đổi một lần nào. Nếu tôi mất đồ thì nhất định sẽ tìm lại dựa theo đường cũ, nhưng sao cô ta lại không tới tìm chứ?”
Tô Niệm Tinh đành kể lại rõ ngọn ngành tình hình của Tô Tô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận