Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 227: Nghe Nói Bà Xem Bói Rất Rẻ Phải Không?

Chương 227: Nghe Nói Bà Xem Bói Rất Rẻ Phải Không?Chương 227: Nghe Nói Bà Xem Bói Rất Rẻ Phải Không?
Tô Niệm Tinh thấy cô ta mất tự nhiên mới vội vàng đứng dậy dẹp trận: "Không phải tôi bói đâu, là bà A Hương xem bói cho cô ấy, mọi người về chỗ cả đi, đừng quấy rầy người khác ăn cơm."
Những thực khách khác nghe thấy không phải là cô bói toán lại đồng loạt thu hết suy nghĩ muốn hóng hớt vê.
Bà A Hương xấu hổ giải thích với cô gái trẻ: "Mọi người có hơi tò mò chứ không có ý xấu gì đâu, cô muốn xem gì?"
Cô gái trẻ cắn môi, có hơi khó mở miệng: "Nghe nói bà xem bói rất rẻ phải không?”
Bà A Hương đã hiểu rồi, cô gái trẻ này muốn tìm bà ta xem bói cũng không phải bởi vì bà ta xem chuẩn, mà là vì bà ta xem rẻ.
Bà A Hương gật đầu: "Đúng, một quẻ chỉ năm mươi đồng."
Cô gái trẻ thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi móc năm mươi đồng từ trong túi đưa qua, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Tôi đã gặp phải một sự lựa chọn khó cả đôi đường, không biết nên làm thế nào mới tốt, tôi muốn nhờ bà xem giúp giờ nên chọn con đường nào."
Bà A Hương gật đầu như cổ vũ, ra hiệu cho cô ta tiếp tục nói.
Bàn tay trái của cô gái đặt lên bàn tay phải, trông vô cùng khẩn trương, cô ta đấu tranh rất lâu rồi mới chịu nói.
Cô ta đã có thai rồi nhưng bây giờ đang học đại học, cô ta muốn nghỉ học để đẻ con cho xong đã nhưng cha lại không đồng ý, khăng khăng muốn cô ta phải phá thai. Cô ta vuốt mặt: "Tôi cũng không biết nên làm thế nào nữa? Mẹ tôi đã bỏ lại tôi và cha từ lúc tôi năm tuổi, mấy năm nay cha tôi mãi vẫn không chịu đi thêm bước nữa mà cho tôi học đến đại học, nhưng làm sao tôi có thể vứt bỏ đứa con của mình được chứ."
Tô Niệm Tinh đã hiểu rồi, cô không cần lo lắng bà A Hương xem bói không chuẩn nữa vì cô gái trẻ này hoàn toàn không tới đây để xem bói mà cô ta tới để tìm người xin ý kiến.
Bình thường, cô gái trẻ không có chủ kiến gì cả, làm việc lại luôn do dự không dám quyết, cộng thêm độ tuổi còn trẻ, không có kinh nghiệm sống cho nên không ra được quyết định.
Bà A Hương kiên nhẫn nghe xong sau đó mới hỏi cô ta: "Bạn trai của cô thì sao?"
Cô gái trẻ cắn môi: "Anh ấy nói nếu tôi muốn sinh thì anh ấy sẽ nuôi. Còn tôi không muốn sinh thì sẽ dẫn tôi đi phá, nhưng..."
Bà A Hương hiểu ra, kêu một người xưa nay không có chủ kiến phải đưa ra một sự lựa chọn to lớn như vậy đúng là rất khó, bà ta ra hiệu cho đối phương chờ một chút, sau đó lại lấy một đống đồ nghề mà Tô Niệm Tinh đã mua.
Bà A Hương học theo bộ dáng của Tô Niệm Tinh mà ném lục hào kim tiền quẻ rồi lại bấm ngón tay rất lâu, sau đó xem tướng mặt thật kỹ, cuối cùng lắc đầu với vẻ tiếc nuối: "Tôi nói hậu quả của hai sự lựa chọn này cho cô nghe nhé?"
Cô gái trẻ gật đầu, ra hiệu cho bà ta cứ nói tiếp.
"Nếu chọn sinh con thì cô sẽ phải tạm nghỉ học để sinh con trước, nhưng khi đứa trẻ chào đời sẽ không có ai chăm sóc. Cha của nó còn phải kiếm tiền nuôi gia đình cho nên việc chăm sóc đứa bé sẽ rơi lên người cô. Cô không có cách nào tiếp tục việc học nữa.
Đợi khi đứa trẻ đến tuổi đi học rồi, cô cần phải ra ngoài kiếm việc làm, nhưng không có bằng tốt nghiệp đại học nên không thể tìm được một công việc tốt, chỉ có thể bước chân vào cái nghề vừa mệt vừa vất vả, ví dụ như làm phục vụ bàn, một ngày mười mấy tiếng đồng hồ mà tiền lương chỉ có ba đến bốn nghìn. Trừ đi tiền thuê nhà vẫn miễn cưỡng đủ ăn đủ mặc.
Nhưng cha cô đã lớn tuổi rồi, lúc sinh bệnh, cô không có tiền thì chỉ có thể ký tên từ bỏ.
Mà con của cô lại vì cô bận rộn công việc và lo thu xếp tang lễ cho cha nên không thể có được sự quan tâm tốt nhất, có khả năng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rất có thể cô sẽ mất đi quyền nuôi dưỡng.
Cô liều mạng muốn chứng minh bản thân mình đạt tiêu chuẩn hơn mẹ mình, nhưng trên thực tế cô còn chẳng bằng mẹ ruột của cô, ít nhất thì người đàn ông mà bà ta chọn còn bằng lòng chịu trách nhiệm, mà người đàn ông của cô lại là một kẻ nhu nhược, ích kỷ và nhát gan, đùn đẩy toàn bộ trách nhiệm người cô."
Sắc mặt của cô gái trẻ lúc xanh lúc tím, ngón tay cái đâm vào gang bàn tay, trong nét mặt đã hiện thêm vài phần hoảng loạn.
Bà A Hương lại làm như không nhìn thấy: "Còn nếu cô chọn từ bỏ đứa bé này, cô sẽ tiếp tục học đại học, sau khi tốt nghiệp tìm được một công việc văn phòng, mới đầu chắc chắn sẽ khó khăn một chút, nhưng bằng cấp chính là nước cờ đầu, cố gắng mấy năm rồi sẽ khởi sắc thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận