Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1104: Tôi Không Biết, Chưa Thấy Qua Bao Giờ Cả

Chương 1104: Tôi Không Biết, Chưa Thấy Qua Bao Giờ CảChương 1104: Tôi Không Biết, Chưa Thấy Qua Bao Giờ Cả
Bà chủ nhà nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới hiểu ra: "Hứa Chí Dụng có phải là chàng trai trẻ mà con gái bà đang hẹn hò không?”
Người phụ nữ gật đầu với vẻ lo lắng khổ sở: "Đúng rồi, bà nói xem, một đứa con gái đang yên đang lành sao đột nhiên lại biến thành đàn ông chứ? Nó còn cãi nhau ầm ï đòi về nhà mình, tôi chỉ đành nhốt nó ở trong nhà rồi tự ra ngoài mua đồ đây."
Nói rồi, bà ta vội vàng rời đi.
Các hàng xóm đưa mắt nhìn nhau, sau đó mọi người đồng loạt nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Đại sư, trên đời này thật sự có hoán đổi linh hôn sao?”
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Tôi không biết, chưa thấy qua bao giờ cả."
Trong lòng cô không nhịn được mà bắt đầu lẩm bẩm: Lễ nào kiếp này của cô không xuyên vào thế giới song song mà vào thế giới huyền ảo. Sao đến ngay cả linh hồn hoán đổi cũng xuất hiện luôn vậy? Thế này thật quá phi lý.
Cô vô cùng tò mò, rất muốn làm cho rõ vấn đề nhưng hôm nay ba quẻ của cô đều đã được hẹn trước rồi, mà tướng mặt của cô lại không thể đảm bảo sẽ chính xác một trăm phần trăm, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không đi kiểm chứng nữa.
Có điều, cô không đi không có nghĩa là những người khác sẽ không tới tìm cô.
Buổi chiều, sau khi xem bói xong cho vị khách thứ ba thì mẹ của Hứa Chí Dụng - bà Hứa tìm tới cửa rồi nói với Tô Niệm Tinh một cách thần bí, rằng con trai bà ta hình như mới đổi chip.
"Nó hẹn hò với con bé sống ở khu ổ chuột, cái gia đình đó nghèo khủng khiếp nên tôi đã bắt nó phải cắt đứt ngay. Sau đó hôm nay tỉnh lại thì nó hoàn toàn thay đổi, cái điệu bộ đi đường, giọng điệu nói chuyện giống y như con gái. Nó còn nói mình là Trương Tĩnh Đình. Cô nói xem, sao lại có một chuyện phi lý như vậy được chứ.”
Trong lúc nhất thời, Tô Niệm Tinh cũng không phân biệt được rốt cuộc đây có phải linh hôn hoán đổi hay không, cô nghĩ đi nghĩ lại rồi mới đáp: "Hôm nay ba quẻ của tôi đều đã bói hết rồi, ngày mai tôi sẽ bói cho con trai bà một quẻ."
Bà Hứa rất nóng lòng muốn khám bệnh cho con trai nhưng cho dù bà ta có sốt ruột đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không có cách nào khiến thời gian trôi qua nhanh hơn, mà chỉ có thể từ từ chờ đợi.
"Vậy được, sáng mai tôi sẽ tới tìm cô, làm phiền cô đến nhà tôi xem cẩn thận cho nó."
Tô Niệm Tinh gật đầu.
Cô nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: "Bà đã từng tìm tới nhà của Trương Tĩnh Đình chưa? Con trai của bà đã biến thành Trương Tĩnh Đình mà."
Sắc mặt của bà Hứa có hơi mất tự nhiên: "Tôi chẳng thèm tin trên đời này có linh hồn hoán đổi, chắc chắn con trai tôi đã bị cái thứ dơ bẩn nào đó bám vào người rồi. Đại sư, cô nghĩ biện pháp giúp tôi biến nó về lại như cũ đi."
Có thể nhìn ra được bà ta thật sự rất cố cấp, thà rằng tin trên đời này có ma quẻ chứ cũng không chấp nhận việc con trai đi lấy một cô gái bình dân.
Tô Niệm Tinh cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Tiễn bà Hứa đi rồi, các hàng xóm lại vây quanh cô: "Đại sư, thật sự có linh hồn hoán đổi sao? Thế giới này cũng quá ảo diệu rồi."
"Ảo diệu cái gì?" Chú Minh cảm thấy mọi người đều bị ngốc hết rồi: "Nếu một đứa con trai đang yên đang lành biến thành một người xa lạ, bà cảm thấy cậu ta sẽ còn hiếu thuận với bà nữa không?”
Mọi người nghẹn họng: "Vậy vẫn phải cầu nguyện không có loại chuyện đó, bằng không thế giới này sẽ loạn mất thôi."
"Đúng đó, đúng là quá đáng sợ mà. Con cái đang yên đang lành đột nhiên linh hồn biến thành người xa lạ, nếu không che giấu kỹ sẽ khiến người khó lòng mà phòng bị được lắm”"
Bà chủ nhà lại cảm thán: "Liệu có khả năng ngày hôm đấy lúc người của hai bên gia đình cãi nhau quá mức ác liệt va sâm vào cửa, cho nên linh hồn mới bị tráo đổi chăng?"
Mọi người không nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm ấy nên thật sự không biết có chuyện đâm vào cửa này, vì thế họ kêu bà chủ nhà kể lại chỉ tiết.
Bà chủ nhà nói lại vắn tắt tình hình hôm đó.
Hai người kia không chịu chia tay, bà Hứa cưỡng chế kêu người kéo con trai đi. Nhưng cặp tình nhân trẻ này lại ôm chặt lấy nhau, có chết cũng không chịu buông tay.
Cũng không biết là tại làm sao mà đột nhiên anh ta thoát khỏi vệ sĩ, ôm Trương Tĩnh Đình cùng nhau đâm vào cửa.
"Khi ấy tôi đứng ngay bên cạnh nhìn, chỉ nghe thấy tiếng vang ơi là vang, lúc đấy tôi còn để ý thấy đầu bọn họ sưng u lên, trông nặng lắm, nhưng mẹ của bên nam không hề mềm lòng một chút nào cả, vẫn cưỡng chế tách hai đứa trẻ rai"
"Oa! Không phải linh hồn hoán đổi thật đấy chứ? Vậy hai gia đình này nhất định phải kết hôn rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận